Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Tour Buôn Ma Thuột – Nha Trang 3 ngày 2 đêm

NGÀY 01: BUÔN MA THUỘT – NHA TRANG – VINPEARLLAND
7h00: Công ty du lịch tại đăklăk đón khách tại điểm hẹn, ăn sáng, khởi hành đi Nha Trang. Đến Nha Trang, nhận phòng khách sạn, ăn trưa.
13h30: Tham quan Tháp bà Ponargar, Suối khoáng nóng tháp bà, Chùa Long Sơn, Viện hải dương học. Tự do tắm biển.
17h00: Ăn tối
18h00: Đưa khách đến Bến tàu, quý khách có thể sử dụng phà hoặc hệ thống cáp treo vượt biển dài nhất Việt Nam sang tham quan VINPEARL ( Phí Vinper tự túc)
nha trang1 Tour Buôn Ma Thuột   Nha Trang 3 ngày 2 đêm
Chơi các trò chơi trong nhà và ngoài trời:
* Các trò chơi trong nhà: Phim 4 chiều, xe đụng, trò chới điện tử, trò chơi ảo, phí gửi trẻ tại Vườn cổ tích, vé vui chơi tại Thiên đường trẻ em, xem biểu diễn nhạc nước.(Phí tự trả)
* Các trò chơi ngoài trời: Đu quay cảm giác mạnh, tàu lượn cao tốc, đu quay dây văng, đu quay thú nhún, đu quay con voi, cưỡi bò tót. (Phí tự trả)
22h00: Về khách sạn nghỉ ngơi.
NGÀY 02: HÒN MUN – HÒN MỘT – BÃI SỎI – HỒ CÁ TRÍ NGUYÊN.
7h00: Ăn sáng. Xuất phát từ Nha Trang đến bến thuyền du lịch Đá Chồng
8h30: Tàu đưa quý khác đến Đảo Hòn Thị, bắt đầu chương trình du ngoạn Vịnh Nha Phu. Say mê và lạ lẫm với những chú Đà Điểu Châu Phi và đàn Hươu, Nai trong khu rừng tự nhiên.
9h00: Tàu đưa quý khách du lịch đảo:
nha trang2 Tour Buôn Ma Thuột   Nha Trang 3 ngày 2 đêm
-Đến Hòn Mun
+ Quý khách tham quan, bơi lặn trực tiếp ngắm nhìn những mảng san hô và các loài sinh vật biển quý hiếm.
- Đến Hòn Một
11h00: Quý khách dùng cơm trưa trên tàu với các món ăn hải sản
+ Tham quan chương trình văn nghệ “ cây nhà lá vườn” và sinh hoạt tập thể.
+ Thưởng thức “ tiệc rượu nổi” trên biển (rượu vang) rất thú vị
Quý khách giải trí và nghỉ ngơi tại điểm du lịch đảo nổi tiếng ở Nha Trang. Dự tiệc trái cây để thưởng thức hương vị của nhiều loại trái cây hiện có ở Nha Trang.
- Đến Bãi Sỏi
Quý khách giải trí và nghỉ ngơi tại điểm du lịch đảo nổi tiếng ở Nha Trang. Thoải mái đắm mình trong làng nước biển trong xanh của hòn đảo thiên đường .
Tham gia các hoạt động vui chơii giải trí dưới nước như : Jetski , dù bay..v..v ( Chi phí tự túc)
- Đến Hồ Cá Trí Nguyên
Quý khách tham quan ngắn nhìn sinh vật biển trong
thủy cung để khám phá sự đa dạng của hàng trăm loại cá
Kết thúc chuyến du ngoạn và đưa Quý khách về lại đất liền
17h30: Dùng cơm chiều tự do nghỉ ngơi.
NGÀY 03: NHA TRANG – BUÔN MA THUỘT
6H30: Ăn sang. Trả phòng khách sạn.
7H30: Đi mua sắm đặc sản tại Chợ Đầm.
nha trang4 Tour Buôn Ma Thuột   Nha Trang 3 ngày 2 đêm
8H30: Xuất phát đi Dốc Lết tự do tham quan và tăm biển tại Dốc Lết. Ăn trưa.
13h30: Xuất phát về Buôn Ma Thuột.
18h00: Về tới Buôn Ma Thuột công ty du lịch tây nguyên tra khách tại địa điểm đón.
.
GIÁ TOUR TRỌN GÓI:
Nhóm khách10-14K15-19K20-24K25-29K30-35K36-40K41-45K
KS 1*1.895.0001.830.0001.700.0001.600.0001.725.0001.640.0001.590.000
KS 2**1.975.0001.895.0001.770.0001.675.0001.795.0001.680.0001.630.000
KS 3***2.565.0002.495.0002.370.0002.275.0002.395.0002.310.0002.260.000
Gía trên bao gồm:
1. Vận chuyển: Xe đời mới phục vụ theo chương trình.
2. Khách sạn: Tiêu chuẩn, đầy đủ tiện nghi.
3. Ăn uống: theo chương trình.
4. Vé Tham quan: Tháp bà Ponargar, Suối khoáng nóng, Viện Hải Dương Học, Vé du thuyền ra đảo.
5. Hướng dẫn viên: Tiếng Việt phục vụ nhiệt tình, tận tâm, chu đáo.
6. Bảo hiểm: du lịch trọn tour, mức bồi thường tối đa là: 20.000.000đ/trường hợp.
7. Quà tặng: Nón du lịch của công ty du lịch buôn ma thuột chúng tôi, khăn lạnh, nước suối (01 khăn + 01 chai nước 500 ml/ khách/ ngày)
Không bao gồm:
Vé cáp treo VinPer; Chi phí tắm bùn.
Chi phí cá nhân: điện thoại, giặt ủi, ăn uống, vận chuyển, ngoài chương trình.
Thuế: VAT 10%
Giá vé cho trẻ em:
- Trẻ em dưới 5 tuổi: miễn phí. 2 người lớn chỉ kèm 1 trẻ em. Trẻ em thứ 2 thanh toán 50% giá tour.
- Trẻ em từ 6 tuổi đến 10 tuổi tính 75% giá tour tiêu chuẩn như người lớn, ngủ chung với bố, mẹ.
- Trẻ em từ 11 tuổi trở lên tính 100% giá tour.
Lưu ý: Giá tour không áp dụng cho những ngày Lễ 30/4&1/5; lễ 2/9. Tết dương lịch, Tết Nguyên đán.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

[Tiểu thuyết tình yêu] " ỪK...........THÌ KỆ MẸ EM ĐI.......!"

Tên truyện hơi láo, nhưg m.n đọc đi. Đọc rồi đừg có lặg ng ra nhá... 

Tốt nhất là từ nay chúng ta ko nên gặp nhau nữa
. _Anh nói gì thế ?
_Chia tay đi ..
_Huy !
_Cô đừng gọi tên tôi như thế... mọi chuyện kết thúc rồi
_Tại sao ?
_Cô nghĩ là tại sao ..
_Em ko làm gì cả, em thật sự ko làm gì cả .. anh ..
_Thế còn chuyện cô ngủ với thằng bạn tôi cũng ko là gì cả đúng ko ?
_Huy, em ...em
_Cô hiểu rồi chứ .. cuối cùng thì ...tôi đã yêu một con ** ...coi như tôi đã nhầm
_Em.. em .. huy à, trời ơi, em phải nói gì đây ( bàn tay cô níu chặt lấy cánh tay cậu )
_Bỏ ra đi ..
Những ngón tay từ từ đc gỡ ra khỏi tay áo cậu .. cô thờ thẫn gục xuống nền đường ... những bước chân vội vã bước lên chiếc mes .. lao thẳng đi .. bỏ lại một người dưới ngọn đèn đường soi rọi và những hàng nước mắt ướt đẫm mi ..
_Cám ơn anh, em đã làm được rồi ... em đã làm anh rời xa em đc rồi .. đi đi Huy, đừng trở lại nữa .. thế giới của anh, ko thuộc về nơi em ..
Em xin lỗi ..
2 ngày trước :
_Tôi nghe nói bố cô đang bị ung thư gan đúng ko ?
_Sao bác biết ạ ?
_Chuyện đó ko phải việc của cô.. và bây giờ cô đang cần tiền để chữa trị cho ông ấy ?
_Vâng ...
_Cầm số tiền này và rời xa thằng con trai tôi ra .. nó đủ để cô đưa ông ấy sang nước ngoài .. sự nghiệp của thằng con trai tôi, nó còn dài lắm, .. cô hiểu chứ ?
_........
_Sao, ít à ?
_Dạ ko, đủ rồi .. cám ơn bác , ...con trai của bác , sẽ ko còn dính líu gì đến cháu nữa (một nụ cười nở trong hai hàng nước mắt
Chi là sinh viên năm 2 Học viện Hàng Không , nhà cô rất nghèo .. cô chỉ cầu mong với những kiến thức của mình sẽ đủ để vực cả gia đình dậy khỏi sự túng thiếu ấy .. thế rồi, gặp đc Huy trong một lần tình cờ giao lưu với học viện Quan hệ Quốc Tế, Huy là một cậu quí tử có tiếng, tương lai kế thừa cả một tập đoàn lớn .. và, hai người yêu nhau .. vượt qua những rào cản của hoàn cảnh .. vượt qua những cái nhìn tù túng của người ngoài và sự chê bai về Chi ... dù là cô rất đẹp .. nhưng cái nghèo, nó lấp đầy mắt người ta ...
Và thế, gia đình Huy biết .. vẫn cái điệu môn đăng hộ đối mà chia rẽ tình cảm lứa đôi ...
Vung những đồng tiên bạc bẽo để bắt Chi phải bỏ Huy, vì bố ...
Chi cắn răng ôm nhục mà nhận lấy những đồng tiền ấy .. nó nhục nhã lắm .. nhưng thà cứu cha mình .. từ bỏ tình yêu của bản thân, cô chấp nhận .. vì Chi là đứa con có hiếu !!
Bố Chi được điều trị trong một bệnh viện lớn ... dù tiền viện phí đã đủ nhưng phải lo cho cuộc sống của bản thân, cô phải làm tất cả mọi việc .. và cuộc đời thật trớ trêu, cô đã đi vào cái nghề đó .. cái nghề mà trước khi bỏ cô , Huy đã gọi cô như thế .... một con cave ..
Nuốt nước ,mắt vào trong, nhận lấy đồng tiền bẩn thỉu sau cái thân xác bị hành hạ tả tơi .. những giọt mồ hôi nhuốm mùi cơ thể ... những vết máu đỏ trên nền gra giường trắng .. những bao cao su dai dẳng nỗi đau .. đời con gái .. bị vết đen bám lấy .. một đứa con gái , đã ko còn trinh trắng .. đứa con gái , trở thành đi điếm vì cuộc sống quá khó khăn... Có ai đó bảo đừng bao giờ đổ thừa cho hoàn cảnh .. nhưng đừng bảo rằng, hoàn cảnh ko ép buộc con người , phải ko ???
Mặt Chi đã đủ dày để nghe những lời đàm tiếu, dẫu biết rằng nó chẳng hay ho gì .. quen với những ánh mắt nhìn mình xoi mói, quen với những câu bâng đùa của bọn con trai thèm hàng đói dục ..
Chi ko còn biết đau nữa rồi .. có lẽ vì đã đau nhiều quá ..
Và cái tin Chi làm **, nó đến tai Huy ... phản ứng đầu tiên của cậu là ngồi im ... và bật cười, một nụ cười đầy khinh bỉ, nụ cười rẻ mạt dành cho con người rẻ mạt mà cậu nghĩ .. cậu nghĩ rằng Chi cũng là thứ con gái qua đường, chơi xong rồi ném, ném ko đc thì cho đứa khác cũng chẳng sao ...
Huy hận Chi , hận cô đã làm tổn thương trái tim lần đầu biết yêu sâu đậm ..
Huy đến tìm Chi vào một đêm lạnh .. trời ko sao .. chỉ sáng bằng cái ánh đèn hắt hiu hôm cậu xua đuổi cô khỏi bàn tay ấy .. 1h sáng ... những cái đập cửa nhẹ nhàng ...
Chi bước ra với chiếc váy trắng và khoác thêm áo sơ mi dài dài , mái tóc xoã dài vẫn như ngày ấy, chỉ có điều hao gầy và tiều tụy đi nhiều ... cô sững sờ khi nhìn thấy cậu .. bàn tay run giữ lấy thanh cửa .. ánh mắt nhìn nhau ko nói lời nào ..
Huy gạt tay cô ra, đi thẳng vào trong, vẫn cái ko gian nồng ấm ấy ... cậu ngồi xuống ghế, chỗ mà cậu vẫn hay ngồi đợi cô ..., đặt chiếc chìa khoá xe lên bàn , nhìn cô chốc lát:
Anh.. anh đến có chuyện gì ..


_Tôi tưởng một người trong nghề như cô thì ko cần phải hỏi chứ .
_Tôi ko hiểu ..
_1 đêm , bao nhiêu ?
_Anh nói cái gì ..
_Tôi cần cô 1 đêm đấy ..
_Xin lỗi, hôm nay tôi mệt ..
_Tưởng cô cần tiền trên hết chứ ?
_Tôi ko cần anh đến đây để sỉ vả tôi như thế, có gì thì nói thẳng ra ..
Huy đứng dậy, đi về phía cửa ... kéo tay Chi vào, đóng sầm lấy cánh cửa ấy , siết chặt hai bờ vai cô lại ... , đẩy cô xuống chiếc giường trắng ấy .. và :
_Đối với một người như cô, có cần phải nhẹ nhàng ko ..?
_Có cần hàng ko ... nếu anh sợ ... tôi bẩn ?
_.....
_Sao thế , anh muốn thì tôi phục vụ tận tình ..
4h sáng, Huy tỉnh dậy ... tung chăn bước ra khỏi giường .. với lấy chiếc áo văng trên sàn .. rút từ trong bóp, 2 tờ 100USD, quăng vào giường, như vung tiền cho một đứa ăn xin ..
Chi lẳng lặng làm ngơ .. cho đến khi, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô chạy .. cô mở mắt , nắm lấy 2 tờ giấy ấy .. khóc thầm trong màn đêm còn cô quạnh ..
2 tuần sau :
Người ta rút ống thở oxi từ trong miệng bố cô ra .. người ta trùm tấm vải trắng lên người ông ấy, người ta giữ cô lại .. người ta mang bố cô đi .. khi ông ấy ko còn hơi thở ..
Tiếng kêu gào trong bệnh viện .. khóc than cho người cha ra đi quá sớm, hay khóc vì sự cố gắng của mình ko còn ý nghĩa nữa đâu ..
Chi như hoàn toàn sụp đổ .. cô thấy tội cho chính mình, cho cuộc đời nhục nhã bất công.... cho tình yêu đã ko còn nhịp đập.....cho cái màng trinh, nó đã rách mất rồi , cho đời con gái, ko còn lại gì trong trắng .. !!!
Con bé ấy nó bỏ mày chưa ?
_Bố nói cái gì ?
_Thì cái con Chi gì ấy, tao đưa tiền cho nó, bảo nó bỏ mày đi, xem ra con này cũng thích tiền nhỉ ...
_Bố nói cái gì ?
_Thằng này điếc à, đã bảo là tao đưa tiền cho nó để nó bỏ mày !!
Cô ra ngay đi, tôi có chuyện cần nói ..
_Chuyện gì nữa, tôi ko còn làm nghề ấy nữa đâu, muốn gì thì đi tìm người khác .
_Ko phải chuyện ấy ..
_Chứ chuyện gì ?
_Sao.. sao em lại lừa anh ?
_Tôi lừa anh chuyện gì .. à mà quên, tất cả những việc từ trước đến giờ, anh đều coi như tôi phản bội anh mà phải ko?
_Chi, do bố anh đúng ko ?
_..... Do bố anh đúng ko, em nói đi ..
_Ko, do tôi, do tôi muốn vậy .......kệ mẹ em đi...đừng wan tâm e nữa mà.....
_Anh xin lỗi mà Chi, anh đã làm tổn thương em rồi, em ra đây đi đc ko ?
_Điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là.. từ lúc đầu, tôi đến với anh, chỉ vì tiền, tôi là đứa con gái vì tiền mà bất chấp tất cả.. ngay cả việc làm ** đấy .. anh thấy chưa .. vì thế .. tránh xa tôi ra, đối với tôi lúc này anh ko còn giá trị lợi dụng nữa, tất cả hết rồi , hiểu ko ?
Anh về đi, đừng lảng vảng trước nhà tôi nữa, tôi thật sự ... ko muốn nhìn thấy anh .
_Em nói đủ chưa, ?
_Đủ rồi
.. Tít... tít .. tít ... chiếc đt vừa gập vào .. thì cánh cửa nhà Chi cũng đúng lúc mở toang ra .. nhìn theo bóng Huy khuất xa, cô chạy theo, chạy thật nhanh và ôm chầm lấy cậu ấy ... ..những lời phũ phàng đó, ko đủ để lừa dối 1 tình yêu .
_1 lần thôi, lần cuối ... đừng quay lại Huy .. đừng nói gì cả .!
Những tiếng nấc, những tiếng ho sảng đau lòng .. cô vội bỏ Huy ra.. và quay nhanh mặt đi ..
Huy vẫn đứng đó, một phút .. và những bước chân vô tình bắt đầu bước chậm .. khoảng cách ấy .. càng ngày càng xa. như là, ko còn bên nhau vậy .
Về đến nhà, tự nhiên Huy thấy áo mình ướt ướt ... cởi áo ra .. và .. những vết máu trên bờ vai mình .. nó đỏ thẫm .. ko có vết thương, là những vết máu ...
Và nhớ lại lúc Chi ôm cậu .. cô ấy .. ho ...
Tiếng cửa nhà đập inh ỏi mà ko có bóng người ra ... bàn chân đạp mạnh vào cửa, nó bật tung ra .. chạy đến bên giường, và Chi đã nằm đó ..bên những viên thuốc vung vãi .. và bàn tay đầm đìa máu từ khoé miệng .. ánh mắt ko còn trong trẻo, khuôn mặt ko còn tươi sáng như ngày nào
...
Huy gục xuống bên cô
: _Chi à, nhìn anh nào, em làm sao thế này ..
_Huy ... em mệt quá ...
_Em lạnh quá, anh đưa em đến bệnh viện .. Anh sẽ bên em mãi mãi mà .. đừng sợ, anh sẽ đưa em đi.
_Ko .. anh này .. đêm hôm đó ..
_Em đừng nói nữa
_Em .. hôm đó là em tự nguyện .. anh còn yêu em chứ?
_Anh .. anh vẫn yêu em từ trước đến giờ mà..
_Chắc chắn chứ ?
_Uh
_Anh à, cái áo đó, giữ nhé.. vì.. còn máu của em ..
_Chi .. em ko đc bỏ anh .. ko đc ..........Chi à ..
Một ánh sao vụt tắt trên bầu trời .... hoàng hôn chưa tỉnh giấc ..... bóng em khuất xa.... để lại trên vai anh, là những vết máu chưa mờ.............................................. ......

[Tiểu thuyết tình yêu] TIỂU THƯ HĂNG HÁI LÀM DÂU QUÊ

Nàng là tiểu thư nhà giàu. Hà Nội. Nàng thuộc tuýp người khá đỏng đảnh, muốn cái gì là phải được cái đó, muốn làm gì phải làm bằng được. Dường như ở nàng có một quyền uy vô hình khiến người taphải dâng tặng cho nàng những cái nàng muốn. Chẳng phải minh chứng đâu xa, như tôi đây, đã tự nguyện đưa cổ để nàng buộc gông cùm.

Nàng bảo ngay từ lúc vào lớp đại học, nàng đã "nhắm" được tôi – theo lời nhận xét của nàng thì tôi là một anh chàng đẹp trai, mọt sách. Cho dù cha mẹ nàng có phản đối gay gắt thế nào nhưng rồi cuối cùng họ cũng phải chấp nhận gật đầu để nàng làm vợ một gã quê mùa nghèo mạt rệp như tôi.

Năm đầu tiên nàng về quê ăn Tết ở nhà chồng. Nàng bảo: "Em sẽ phải chinh phục được tất cả mọi người ở quê. Khó khăn lắm đấy, em chuẩn bị tư tưởng chưa", tôi trêu nàng. Nàng vênh khuôn mặt đầy đáng yêu lên tự đắc: "Hãy đợi đấy".

Nàng đi shopping về, vác theo túi lớn túi nhỏ. Nàng lôi ra khoe với tôi những "đạo cụ" trong chiến dịch của nàng. Cái áo cổ lông này cho mẹ, đôi giày da cá sấu này cho bố, mỹ phẩm hàng hiệu, quà bánh cho họ hàng ở quê. Chờ một lúc cho nàng tận hưởng sự đắc thắng, tôi mới thủng thẳng bảo: " Em xem, mẹ anh cả ngày nuôi lợn, trồng rau, quanh quẩn ở trong xóm, có đi đâu xa mà mua cái áo cổ lông này thì biết mặc vào lúc nào. Bố anh cũng thế, giày cá xấu để đi ra ao câu cá hay đi uống rượu quanh làng ". Nàng ngẩn người ra, khiến tôi không nhịn được cười. Cuối cùng với sự tư vấn của tôi, nàng cũng đã mua được những món đồ hữu dụng làm quà tặng,

Tôi cứ ngỡ nàng sẽ thuê xe riêng để về quê chồng nhưng nàng bảo: "Mình phải hòa đồng không thể chơi trội được, mai ta ra bắt xe khách".

Tôi đang chen chúc ở bến xe về quê nàng đã lôi tuột tôi lên một cái xe khách. Chiếc xe chạy ra ngoài thành phố. Nàng hồ hởi bảo tôi: "Anh đi xe khách quen mà một cái xe cũng không tìm ra. Như em đây cả đời chưa biết mùi xe khách là gì một phát ăn ngay. Xe lại chạy luôn đỡ phải chờ mới sướng chứ ". Tôi nhíu mày hỏi nàng hỏi nàng: " Thế chỗ ngồi đâu mà phải đứng thế này?". "Lái xe bảo trên đường có người xuống thì có chỗ ngồi. Đứng tý cho đỡ béo bụng mà anh lo gì", nàng đáp. " Thế xe này có chạy xuống huyện không hay chỉ đến thành phố thôi? " tôi hỏi. " Ơ, em tưởng xe nào nó cũng phải chạy đến các nơi mình cần đến chứ đến mỗi thành phố về quê mình còn 60km nữa em có biết không?", tôi khó chịu nói.

Nàng cụp mặt xuống tỏ vẻ biết lỗi khiến tôi chẳng thế trách cứ gì thêm. Lát sau đúng là có người xuống nhưng một đám người khác lại lên ngay, khiến chúng tôi vẫn phải đứng mà còn không đủ chỗ cho hai chân xuống sàn xe.

Sau hai hồi bắt xe nữa chúng tôi mới về đến quê, chân rã rời vì phải đứng liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ. Nhưng tinh thần nàng dường như vẫn quyết chiến quyết thắng lắm. Về đến nhà, mẹ bảo chúng tôi nghỉ ngơi nhưng nàng xung phong đi dọn nhà. Lúc lau bàn thờ, nàng lóng ngóng làm rơi bức tượng ông Thọ xuống đất vỡ tan. Tôi vội vã chạy lại giúp nàng thu dọn mảnh vỡ, nàng lo lắng hỏi: " Cúng ông Phúc với ông Lộc thôi có được không anh nhỉ?". "Em làm vỡ thế này thì nhà mình sống thọ sao được nữa", tôi nói. Gương mặt lo sợ của nàng ửng lên, mắt bắt đầu đỏ hoe. Tôi phì cười đáp: " Chắc không sao đâu, xin các cụ xá cho. Mình mua bộ khác về thay là được".

Nàng hì hục lau sàn nhà. Thấy tôi, nàng than vãn: "Sao em đánh sạch rồi mà giờ lau lại vẫn bẩn như cũ là thế nào, mệt phờ râu trê rồi đây". "Nền nhà anh là gạch đỏ cũ rồi, nó ngấm nước. Em đánh đến đâu phải lau luôn đến đấy, chứ đánh một lượt quay lại thì cái bẩn nó khô lại ngấm xuống sàn thì gì mà chả công toi", tôi giải thích.

Nàng lại chuẩn bị đi rửa mấy chồng bát đĩa mới nhưng mẹ ngăn lại. Chắc sợ nàng làm vỡ. Nàng không chịu ngồi yên, xin đi làm gà cúng Giao thừa . " Em có biết làm gà không đấy mà nhận?", tôi hỏi. "Em nghe mọi người kể chuyện 10 cô dâu mới thì cả 10 đều bị mẹ chồng bắt làm gà nên em luyện rồi, nội công thâm hậu cực kỳ, anh cứ yên tâm ", nàng tự tin nói. Nàng xông xáo xách ấm nước nóng ra sau nhà. Kết quả, "nội công thâm hậu" mà nàng nói là chú gà bị cắt cổ gần đứt, da bị chần nước nóng quá tróc da từng mảng. Mẹ và tôi nhìn con gà của nàng cười như mếu.

Nàng vẫn chưa chịu đi nghỉ dù mẹ đã đề nghị khẩn thiết. Thấy đồ ăn còn chưa nấu, nàng lại đòi vào bếp. Không còn cách nào khác, mẹ đành trì hoãn để nấu đồ ăn sau và bảo nàng đun thêm nước: nàng ở trong bếp loay hoay nhóm củi, tôi ở ngoài sốt ruột chỉ sợ nàng lại làm sai hỏng, cháy bếp cũng nên. Mười phút sau, nàng đi ra tìm tôi, phụng phịu nói: " Em không thể nào nhóm bếp lên được, nó cứ khói om lên rồi tắt lịm". Tôi nhìn nàng mà không thể nhịn được cười. Khuôn mặt nàng nhem nhuốc muội than, hai hàng mi và phần tóc mái bị tro bếp bám vào trắng xóa. Cố ghìm cơn buồn cười, tôi nói: "Trông em như ma nữ ấy".

Có lẽ đã chán thể hiện để trở thành con dâu ngoan cộng thêm với sự mệt mỏi của chuyến đi dài, nàng đồng ý đi nghỉ và ngủ ngon lành. Lúc nàng dậy thì cơm nước đã xong xuôi, mọi người đang chuẩn bị ăn bữa tất niên. Nàng ngượng nghịu ngồi vào chiếu ăn, bố và mẹ đều nhìn nàng cố nén cười vì nhớ đến những "chiêu trò" của nàng ngày hôm nay. Bữa cơm chiều diễn ra vui vẻ, nàng đánh liền ba bát cơm.

Tôi đang soạn chăn màn để đi ngủ, nàng xuất hiện ở cửa khiến tôi trố mắt ngạc nhiên: " Cả ngày nay phải ngồi làm bao việc, tối lại ăn no mà quần áo bó làm em đau hết cả bụng. Em vừa mượn mẹ cái quần đen này đấy, hơi rộng tí nhưng buộc dây vào là vừa. Mà anh chuẩn bị mắc màn làm gì đấy. Không đi, đón Giao thừa với hái lộc à ?", nàng hỏi. " Ở quê đâu phải thành phố. Xã mình heo hút có vài mái nhà, chả có ma nào đi ra ngoài đêm Giao thừa đâu ", tôi gàn. Nhưng nàng nhất quyết không chịu, tôi đành chiều theo nàng.
Hình ảnh: [Truyện] TIỂU THƯ HĂNG HÁI LÀM DÂU QUÊ  *****  Nàng là tiểu thư nhà giàu. Hà Nội. Nàng thuộc tuýp người khá đỏng đảnh, muốn cái gì là phải được cái đó, muốn làm gì phải làm bằng được. Dường như ở nàng có một quyền uy vô hình khiến người ta phải dâng tặng cho nàng những cái nàng muốn. Chẳng phải minh chứng đâu xa, như tôi đây, đã tự nguyện đưa cổ để nàng buộc gông cùm.  Nàng bảo ngay từ lúc vào lớp đại học, nàng đã "nhắm" được tôi – theo lời nhận xét của nàng thì tôi là một anh chàng đẹp trai, mọt sách. Cho dù cha mẹ nàng có phản đối gay gắt thế nào nhưng rồi cuối cùng họ cũng phải chấp nhận gật đầu để nàng làm vợ một gã quê mùa nghèo mạt rệp như tôi.  Năm đầu tiên nàng về quê ăn Tết ở nhà chồng. Nàng bảo: "Em sẽ phải chinh phục được tất cả mọi người ở quê. Khó khăn lắm đấy, em chuẩn bị tư tưởng chưa", tôi trêu nàng. Nàng vênh khuôn mặt đầy đáng yêu lên tự đắc: "Hãy đợi đấy".  Nàng đi shopping về, vác theo túi lớn túi nhỏ. Nàng lôi ra khoe với tôi những "đạo cụ" trong chiến dịch của nàng. Cái áo cổ lông này cho mẹ, đôi giày da cá sấu này cho bố, mỹ phẩm hàng hiệu, quà bánh cho họ hàng ở quê. Chờ một lúc cho nàng tận hưởng sự đắc thắng, tôi mới thủng thẳng bảo: " Em xem, mẹ anh cả ngày nuôi lợn, trồng rau, quanh quẩn ở trong xóm, có đi đâu xa mà mua cái áo cổ lông này thì biết mặc vào lúc nào. Bố anh cũng thế, giày cá xấu để đi ra ao câu cá hay đi uống rượu quanh làng ". Nàng ngẩn người ra, khiến tôi không nhịn được cười. Cuối cùng với sự tư vấn của tôi, nàng cũng đã mua được những món đồ hữu dụng làm quà tặng,  Tôi cứ ngỡ nàng sẽ thuê xe riêng để về quê chồng nhưng nàng bảo: "Mình phải hòa đồng không thể chơi trội được, mai ta ra bắt xe khách".  Tôi đang chen chúc ở bến xe về quê nàng đã lôi tuột tôi lên một cái xe khách. Chiếc xe chạy ra ngoài thành phố. Nàng hồ hởi bảo tôi: "Anh đi xe khách quen mà một cái xe cũng không tìm ra. Như em đây cả đời chưa biết mùi xe khách là gì một phát ăn ngay. Xe lại chạy luôn đỡ phải chờ mới sướng chứ ". Tôi nhíu mày hỏi nàng hỏi nàng: " Thế chỗ ngồi đâu mà phải đứng thế này?". "Lái xe bảo trên đường có người xuống thì có chỗ ngồi. Đứng tý cho đỡ béo bụng mà anh lo gì", nàng đáp. " Thế xe này có chạy xuống huyện không hay chỉ đến thành phố thôi? " tôi hỏi. " Ơ, em tưởng xe nào nó cũng phải chạy đến các nơi mình cần đến chứ đến mỗi thành phố về quê mình còn 60km nữa em có biết không?", tôi khó chịu nói.  Nàng cụp mặt xuống tỏ vẻ biết lỗi khiến tôi chẳng thế trách cứ gì thêm. Lát sau đúng là có người xuống nhưng một đám người khác lại lên ngay, khiến chúng tôi vẫn phải đứng mà còn không đủ chỗ cho hai chân xuống sàn xe.  Sau hai hồi bắt xe nữa chúng tôi mới về đến quê, chân rã rời vì phải đứng liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ. Nhưng tinh thần nàng dường như vẫn quyết chiến quyết thắng lắm. Về đến nhà, mẹ bảo chúng tôi nghỉ ngơi nhưng nàng xung phong đi dọn nhà. Lúc lau bàn thờ, nàng lóng ngóng làm rơi bức tượng ông Thọ xuống đất vỡ tan. Tôi vội vã chạy lại giúp nàng thu dọn mảnh vỡ, nàng lo lắng hỏi: " Cúng ông Phúc với ông Lộc thôi có được không anh nhỉ?". "Em làm vỡ thế này thì nhà mình sống thọ sao được nữa", tôi nói. Gương mặt lo sợ của nàng ửng lên, mắt bắt đầu đỏ hoe. Tôi phì cười đáp: " Chắc không sao đâu, xin các cụ xá cho. Mình mua bộ khác về thay là được".  Nàng hì hục lau sàn nhà. Thấy tôi, nàng than vãn: "Sao em đánh sạch rồi mà giờ lau lại vẫn bẩn như cũ là thế nào, mệt phờ râu trê rồi đây". "Nền nhà anh là gạch đỏ cũ rồi, nó ngấm nước. Em đánh đến đâu phải lau luôn đến đấy, chứ đánh một lượt quay lại thì cái bẩn nó khô lại ngấm xuống sàn thì gì mà chả công toi", tôi giải thích.  Nàng lại chuẩn bị đi rửa mấy chồng bát đĩa mới nhưng mẹ ngăn lại. Chắc sợ nàng làm vỡ. Nàng không chịu ngồi yên, xin đi làm gà cúng Giao thừa . " Em có biết làm gà không đấy mà nhận?", tôi hỏi. "Em nghe mọi người kể chuyện 10 cô dâu mới thì cả 10 đều bị mẹ chồng bắt làm gà nên em luyện rồi, nội công thâm hậu cực kỳ, anh cứ yên tâm ", nàng tự tin nói. Nàng xông xáo xách ấm nước nóng ra sau nhà. Kết quả, "nội công thâm hậu" mà nàng nói là chú gà bị cắt cổ gần đứt, da bị chần nước nóng quá tróc da từng mảng. Mẹ và tôi nhìn con gà của nàng cười như mếu.  Nàng vẫn chưa chịu đi nghỉ dù mẹ đã đề nghị khẩn thiết. Thấy đồ ăn còn chưa nấu, nàng lại đòi vào bếp. Không còn cách nào khác, mẹ đành trì hoãn để nấu đồ ăn sau và bảo nàng đun thêm nước: nàng ở trong bếp loay hoay nhóm củi, tôi ở ngoài sốt ruột chỉ sợ nàng lại làm sai hỏng, cháy bếp cũng nên. Mười phút sau, nàng đi ra tìm tôi, phụng phịu nói: " Em không thể nào nhóm bếp lên được, nó cứ khói om lên rồi tắt lịm". Tôi nhìn nàng mà không thể nhịn được cười. Khuôn mặt nàng nhem nhuốc muội than, hai hàng mi và phần tóc mái bị tro bếp bám vào trắng xóa. Cố ghìm cơn buồn cười, tôi nói: "Trông em như ma nữ ấy".  Có lẽ đã chán thể hiện để trở thành con dâu ngoan cộng thêm với sự mệt mỏi của chuyến đi dài, nàng đồng ý đi nghỉ và ngủ ngon lành. Lúc nàng dậy thì cơm nước đã xong xuôi, mọi người đang chuẩn bị ăn bữa tất niên. Nàng ngượng nghịu ngồi vào chiếu ăn, bố và mẹ đều nhìn nàng cố nén cười vì nhớ đến những "chiêu trò" của nàng ngày hôm nay. Bữa cơm chiều diễn ra vui vẻ, nàng đánh liền ba bát cơm.  Tôi đang soạn chăn màn để đi ngủ, nàng xuất hiện ở cửa khiến tôi trố mắt ngạc nhiên: " Cả ngày nay phải ngồi làm bao việc, tối lại ăn no mà quần áo bó làm em đau hết cả bụng. Em vừa mượn mẹ cái quần đen này đấy, hơi rộng tí nhưng buộc dây vào là vừa. Mà anh chuẩn bị mắc màn làm gì đấy. Không đi, đón Giao thừa với hái lộc à ?", nàng hỏi. " Ở quê đâu phải thành phố. Xã mình heo hút có vài mái nhà, chả có ma nào đi ra ngoài đêm Giao thừa đâu ", tôi gàn. Nhưng nàng nhất quyết không chịu, tôi đành chiều theo nàng.  Hai vợ chồng rón rén mở cửa ra ngoài. Đêm 30 trời tối đen như mực. Con đường trong làng mấp mô nhầy nhụa, chúng tôi phải cố gắng lắm mới không té ngã. Nàng mở điện thoại xem đúng 12h rồi giục tôi hái lộc. Tôi đu người lên cây khế nhà ông Bình bẻ một cành có cả quả. Bỗng nhiên tiếng chó sủa làm cả hai giật mình, ù té chạy. Nàng vấp ngã kéo tôi ngã theo. Tôi đang lồm cồm bò dậy thị nghe giọng nàng gấp gáp: " Anh mau bật đèn pin điện thoại lên". Tôi hoảng hốt sợ nàng bị đau, lập cập bật đèn pin. " Trời ơi, tay mình sờ thấy không sai mà. Đấy, thấy chưa. Rõ ràng có người đi chơi Giao thừa họ mới làm rơi cái phong bao này, thế mà anh bảo chả ma nào ra ngoài", nàng hí hửng bảo tôi.  Tôi kéo nàng đứng dậy, dây buộc quần của nàng lúc ngã đã bị đứt nên cái quần đen tụt xuống tận gối. Nàng vội vã kéo lên, không tỏ vẻ ngượng ngùng hay xấu hổ. Có lẽ nàng đang vui với chiến lợi phẩm vừa thu được. "Nào, để xem nào. Cái gì thế này, những tận 500 ngàn. Ôi, ngày đầu năm mà nhặt được nhiều tiền thế này thì năm nay lãi to cho mà xem", nàng cười vang. Nhìn nàng một tay vung vẩy cái phong bao đỏ, một tay tím quần, tôi chép miệng nghĩ thầm: " Em thì lãi còn anh thì lỗ nặng. Về anh lại phải chuẩn bị cái phong bao khác lì xì em thay cho cái này vừa rớt từ túi quần bò ra". ... -----
Hai vợ chồng rón rén mở cửa ra ngoài. Đêm 30 trời tối đen như mực. Con đường trong làng mấp mô nhầy nhụa, chúng tôi phải cố gắng lắm mới không té ngã. Nàng mở điện thoại xem đúng 12h rồi giục tôi hái lộc. Tôi đu người lên cây khế nhà ông Bình bẻ một cành có cả quả. Bỗng nhiên tiếng chó sủa làm cả hai giật mình, ù té chạy. Nàng vấp ngã kéo tôi ngã theo. Tôi đang lồm cồm bò dậy thị nghe giọng nàng gấp gáp: " Anh mau bật đèn pin điện thoại lên". Tôi hoảng hốt sợ nàng bị đau, lập cập bật đèn pin. " Trời ơi, tay mình sờ thấy không sai mà. Đấy, thấy chưa. Rõ ràng có người đi chơi Giao thừa họ mới làm rơi cái phong bao này, thế mà anh bảo chả ma nào ra ngoài", nàng hí hửng bảo tôi.

Tôi kéo nàng đứng dậy, dây buộc quần của nàng lúc ngã đã bị đứt nên cái quần đen tụt xuống tận gối. Nàng vội vã kéo lên, không tỏ vẻ ngượng ngùng hay xấu hổ. Có lẽ nàng đang vui với chiến lợi phẩm vừa thu được. "Nào, để xem nào. Cái gì thế này, những tận 500 ngàn. Ôi, ngày đầu năm mà nhặt được nhiều tiền thế này thì năm nay lãi to cho mà xem", nàng cười vang. Nhìn nàng một tay vung vẩy cái phong bao đỏ, một tay tím quần, tôi chép miệng nghĩ thầm: " Em thì lãi còn anh thì lỗ nặng. Về anh lại phải chuẩn bị cái phong bao khác lì xì em thay cho cái này vừa rớt từ túi quần bò ra".
...
-----

[Truyện Audio] Hạnh phúc trọn vẹn

Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi, mẹ con đang phiền muộn đấy mà." Cô nghe rồi, quay mặt đi, khóe mắt cô bỗng dưng ươn ướt. Cô hiểu người đàn ông này thực sự thương mình. Cô là một người đàn bà hư hỏng. Đây là sự thật mà hầu hết tất cả mọi người đều phải công nhận. Hư hỏng đến mức nào ư? 17, 18 tuổi đã vác bụng chửa, sau đó thì bị đuổi khỏi trường. Vì cũng có chút nhan sắc, nên sau đó cô lấy một anh lái xe. Anh lái xe cũng thật thà chất phác nên bị cô lừa rồi bỏ nhà theo trai.




Tác giả: st – MC: Kiều Oanh - Kỹ thuật: Kiều Oanh - Biên tập: Kiều Oanh Khi gặp anh, cô đã bước vào cái tuổi tứ tuần. Không, chỉ từng đó thôi chưa đủ. Cô cũng cao số, đã "sát" đến 2 đời chồng, hơn nữa lại từng cho người chồng đó cắm sừng. Nhưng anh là một người đàn ông chưa vợ. Vì gia đình khó khăn nên sau khi đợi các em yên bề gia thất thì anh đã 35 tuổi. Cô hơn anh 5 tuổi. Khi người mai mối nói về quá khứ của cô, có nói là: "Nếu mà em không thích cô này thì chị có thể nói từ chối giúp em." Hạnh phúc trọn vẹn. Anh nói không sao. Anh thì có gì ngoài cơ ngơi là một quán sửa xe đạp, bề ngoại lại chẳng được sáng sủa như người ta. Cô nổi tiếng phong lưu. Còn anh thì nổi tiếng ít nói. Chẳng ai tin anh sẽ lấy cô, cũng chẳng ai tin cô sẽ chấp thuận theo anh. Nhưng vào tháng chạp năm ấy, tiếng pháo nổ râm ran đã đưa họ về thành người một nhà. Cô mang theo hai đứa con một trai, một gái của chồng trước. Anh cười nói: "Mình hạnh phúc thật đấy, chưa chi đã có một đứa con trai, một đứa con gái.". Anh chẳng để tâm đến ánh mắt của người ngoài Cô thì vẫn chứng nào tật nấy, lười nhác, lại hay đánh mạc chược, hay sang nhà hàng xóm buôn chuyện thị phi, lẳng lơ đưa tình với đàn ông khác. Những tật xấu này chẳng thể ngày một ngày hai có thể sửa được, nhưng giờ già rồi cũng chẳng còn ai để ý đến cô, vậy mà cô vẫn quen thói lả lướt với đàn ông. Có người kể lại với anh, anh chỉ nói gỏn gọn là: "Không có việc gì thì em cứ ở nhà đi." Anh chưa kịp tức giận thì cô đã nổi sung lên: "Anh nói tôi à, tôi mà ở lỳ trong nhà chắc chết ngạt mất! Sang hàng xóm chuyện trò lát thì làm sao?" Nói tóm lại, bao nhiêu tức giận trong lòng anh chẳng nói ra nữa, lại lặng lẽ đi bóc hạt dưa. Đây là việc anh thích làm nhất, bóc hạt dưa cho cô ăn. Đồ ăn vặt mà cô yêu thích nhất là hạt dưa, vừa ăn hạt dưa vừa mắng chửi : "Sau này anh đừng quản chuyện của tôi, đồ bỏ đi!"

 Cô thích mắng chửi, cứ chửi là chửi một mạch, anh chỉ vừa cười vừa nghe, không nói lại. Ngay cả 2 đứa con cô cũng chẳng nghe lọt tai những lời mẹ chúng thốt ra, chúng hay trách mẹ nói cay nghiệt. Cô nói: "Mẹ chúng mày lâm vào bước đường này cũng chỉ vì hai đứa mày, nếu không vì chúng mày thì tao cũng chẳng bao giờ lấy lão sửa xe!" Nhưng anh vẫn thương cô như vậy, cho dù có bảo anh nhảy vào nước sôi lửa bỏng, anh cũng không oán thán. Trong nhà có người đàn bà là tốt lắm rồi. Anh nấu cơm, chọn những món cô thích ăn nhất để nấu. Nấu chín cơm, anh lại chạy khắp hàng xóm để gọi cô về ăn cơm. Cô thì lúc nào cũng quát: "Giục lắm thế, vẫn còn hai ván nữa!" Đánh xong hai ván nữa thì cơm canh đã nguội ngắt, anh lại bưng thức ăn còn nóng hôi hổi đến, nói: "Đừng đánh bài nữa, đánh thế là được rồi, ngồi lâu quá không tốt cho sức khỏe, em xem cái dạ dày em đi, giờ lại đau rồi đúng không?" Những lúc lên cơn đau, anh lại lấy túi nước nóng chườm lên bụng cho cô, tay trái cầm lấy tay phải của cô, có người đàn bà trong nhà cũng tốt, có người nằm cạnh ủ ấm, mặc dù người ta không biết thương anh, nhưng dù gì anh cũng có người ở bên. Cũng có lúc cô tốt với anh, mắng anh "Đồ xương xẩu, 8 đời chưa được nhìn thấy đàn bà hay sao." Anh lại cười hì hì, "Anh chưa bao giờ được nhìn thấy đàn bà, nhất là đàn bà đẹp như thế này." Những lúc ấy, cô cũng cười, cô lại đi soi gương, cô quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, nhưng khuôn mặt ấy đã có dấu hiệu của tuổi tác. Cô đã 40 tuổi, đúng là già thật rồi, thời trẻ lẳng lơ, chưa bao giờ là một người phụ nữ đoan trang. Đến nay tìm được người thương yêu mình như vậy là quá đủ rồi Hai người chồng trước đánh mắng cô vì thói trăng hoa mà cô có sửa được đâu, kết quả là người chồng làm lái xe thì chết do uống rượu nhiều bị tông chết, người chồng thứ hai thì bị chết đuối khi đi bơi. Vì chỉ biết đến đánh đập, mắng chửi, nên khi họ chết, cô chỉ cảm thấy thiếu đi người kiếm tiền cho cô, thậm chí cô còn chẳng gào khóc. Người ta vẫn nói tim cô cứng như đá, nói là thuốc độc nhất thế gian cũng chẳng bằng lòng dạ đàn bà. Cô cắn hạt dưa, thở dài: "Aiz, ai bảo ông trời cho tôi đẹp." Nay người đẹp đã tuổi xế chiều nhưng cô vẫn rất đẹp. Ngồi trước ngõ đánh bài tán chuyện, trời đang mưa nặng hạt, anh đạp xe chở đồ sửa xe về nhà, có người lên tiếng: "Lão nhà chị về rồi kìa, mau đun ít nước nóng cho ông ấy đi." Cô vẫn ung dung ngồi cắn hạt dưa, nói: "Đánh xong ván này hẵng hay." Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi, mẹ con đang phiền muộn đấy mà." Cô nghe rồi, quay mặt đi, khóe mắt cô bỗng dưng ươn ướt. Cô hiểu người đàn ông này thực sự thương mình. Không lâu sau, anh thấy tim mình cứ đau nhức, đau đến không thở được. Đến viện khám, bác sĩ nói anh bị đau tim, phải làm phẫu thuật nối mạch máu tim, người phụ nữ chanh chua đanh đá mọi ngày ngồi thụp xuống đất mà khóc: "Anh đáng ăn ngàn đao vào người, sao anh lại mắc cái bệnh này, thế này chẳng phải muốn tôi chết sao? Sao cái số tôi lại khổ thế này?" Đến lúc này mà cô vẫn chỉ nghĩ về mình. Không đủ tiền, nhân lúc anh không ở nhà, cô đã bán cửa hàng sửa xe đạp, vẫn không đủ. Cô đi vay họ hàng, nhưng cái tiếng tăm của cô thì ai cũng biết, nên chẳng ai cho cô vay, họ sợ cô nói dối. Thế rồi cô quyết tâm vực lại bản lĩnh hồi trẻ của mình qua tài hát nói. Cô sợ mọi người biết nên đã mua vé tàu đi thật xa, đi hết thành phố này đến thành phố khác. Nếu bạn đi đến đầu phố nhìn thấy một người phụ nữ đang hát nói thì chính là cô ấy. Cô ấy không còn trẻ nữa, năm nay cô ấy đã 45 tuổi, trang điểm đậm,mặc một bộ sườn xám xộc xệch. Cô say sưa hát để kiếm từng đồng tiền. Đến năm 45 tuổi, lần đầu tiên cô kiếm tiền vì một người đàn ông, không, đây không phải là kiếm tiền, đây là vùng vẫy để giành sự sống. Một năm sau, cô đã hát đủ tiền làm phẫu thuật. Lúc trở về, tất cả mọi người đều phát hiện thấy cô vừa đen vừa gầy. Rất nhiều người đã nghĩ rằng cô đã chạy theo người đàn ông khác. Một người phụ nữ như vậy, nhìn thấy chồng mình bệnh tật, chạy theo người khác cũng là chuyện hết sức bình thường.Rất nhiều người nhìn cô như vậy, nhưng chỉ có anh là không nhìn cô như thế, anh nói: "Cô ấy sẽ quay về." Và đúng là cô đã về, cô mang theo rất nhiều tiền, cô chạy đến phía trước mặt anh, nói: "Chúng ta đã có tiền làm phẫu thuật, đây không phải tiền em ngủ với đàn ông mà có, đây là tiền chính tay em kiếm được." Lần này người khóc là anh, anh nghẹn ngào xoa lên mái tóc đã bạc trắng của cô, nói: "Đồ ngốc, biết thương người từ bao giờ thế?" Từ trước tới giờ anh luôn coi cô như một đứa trẻ, một đứa trẻ ham chơi ham vui, thậm chí anh cũng không trách tính lẳng lơ của cô, anh tin, anh sẽ làm cô cảm động, sẽ khiến cô yêu anh. Phẫu thuật không thành công, nửa năm sau, anh ra đi. Trước khi đi, anh cầm tay cô, nói: "Kiếp sau, anh sẽ vẫn lấy em, cho dù em có khinh thường anh, nhưng anh vẫn sẽ khiến em yêu anh, vì thế, anh sẽ đi trước chờ em." Cô quỳ sụp trước mặt anh khóc lớn, "Đồ đáng ghét, sao anh nhẫn tâm thế....." . Tiếng khóc của cô như xé nát tâm hồn, tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều xúc động, nhưng cuối cùng anh đã ra đi.Ai cũng nghĩ cô sẽ đi bước nữa, ai cũng nghĩ cô sẽ lại nói cười, đi khắp nơi đánh bạc, nhưng tất cả mọi người đều sai. Từ đó trở đi, cô ăn chay niệm Phật, không còn la lê hàng xóm buôn chuyện tầm phào. Quán sửa xe trước đây lại được khai trương trở lại. Cô tự làm ăn kiếm sống để nuôi hai đứa con đi học. Từ đó trở đi trong trái tim cô chỉ có người đàn ông ấy, người đã mang đến cho cô một tình yêu tuyệt vời nhất thế gian Nếu đời người có được tình yêu ấy thì coi như đã không uổng phí quãng đời này. Danh sách beat sử dụng trong Radio: 1. The Moment (...)

[Truyện Audio] Mùa nỗi nhớ mang tên… em!

Tình đầu là ngọt ngào, hạnh phúc. Tình đầu là nhớ thương, là nước mắt, là máu trong tim em… “Gửi Mat-xcơ-va muôn vàn niềm nhớ! Gửi tình yêu cho Mát có anh - mối tình đầu của em!

Em nhớ mùa đông của 6 năm về trước. Em nhớ nụ hôn đầu đời đã bị anh “cướp” mất! Anh có biết em đã từng tự nhủ nụ hôn đầu tiên ấy sẽ trao người con trai trong mộng của em. Lúc đó, không phải anh. Hoàng tử của em, người em từng “mơ ước”, đầu tiên phải “hơn tuổi” em! Thật đấy. Nó trẻ con phải không anh. Nhưng người đánh cắp trái tim em lại là anh…khác những gì em tưởng tượng.
Download audio book nghe offline
Tác giả: Giáo sư – MC: Kiều Oanh, Coco - Kỹ thuật: Kiều Oanh - Biên tập: Kiều Oanh Chúng ta quen nhau thế nào anh nhỉ? Cấp 3 anh học cùng trường với em, trong cùng một xóm trọ. Xóm trọ chỉ có học sinh. Các chị trong xóm vẫn bảo khi “xem bói tay” cho em rằng “em sẽ lấy người kém tuổi”. Em không tin. Sao thế được! Ngày đó anh vẫn gọi em bằng “ chị”. Thế mà “cậu em” ấy “dám” đánh cướp nụ hôn đầu đời của “chị”! Mùa nỗi nhớ mang tên…em! Mưa giăng mắc. Mùa đông lạnh. Tái tê. Quán trà sữa vắng người. Anh hẹn em một ngày trước khi đi du học. Sẽ chẳng là gì nếu chỉ dừng lại là những lời chúc lên đường may mắn! Sẽ chẳng là gì nếu anh không trao em nụ hôn ấy! Nhẹ qua môi. Nhanh. Bất ngờ. Môi anh run. Em ngồi im như bất động Em. Anh. Không nói một lời trên đường về. Ngày anh đi, Em không ra tiễn. Cảm giác lúc đó của em rối bời, khó hiểu. Yahoo chat: - Chị yêu quý! - Em sao rùi? - Đến Moscow rùi chị ah! Nước Nga lạnh quá. Tiếng Nga “của chị” sao mà khó nghe vậy?Chết mất!Em chẳng hiểu gì!Gía có chị ở đây nhỉ?!lạnh! nhưng không buốt chị ah!Nhớ Hà Nội! nhớ …một người thế! “Chị” và “em”- 2 năm. Anh về thăm nhà. Anh bất ngờ xuất hiện trước cổng trường em. Số điện thoại lạ “hi!chị yêu quý. Áo hồng.xinh nha” Vẫn quán trà sữa đó phải không anh, vẫn hồng trà bạc hà. Mùa đông vẫn se sắt lạnh. Nhưng mùa đông năm đó em đã chẳng cô đơn. Mùa đông … Hà Nội… có anh. “Ăn kem mùa đông với Đức có ấm hơn không” “Cầm tay Đức sẽ ấm hơn này”…Tình yêu của em dành cả cho anh, thuộc về anh. Trái tim em, trọn vẹn cho anh. Nhưng anh có từng yêu em? một giây phút thôi? một lúc nào đó anh đã yêu em?phải không anh??? Anh trở lại Mát mang theo đông Hà Nội, có mang theo đó hình bóng của em? Sân bay. Lạnh. Em đứng đó. Anh đi. 6 năm rồi kể từ nụ hôn đầu đó. Em vẫn đợi anh. Đợi anh cả trong từng giấc mơ của em. Em từng mơ rất nhiều lần anh là chú rể trong đám cưới của em! Bạn em từng nói em “điên”. Chúng ta là gì của nhau? Anh chưa từng nói “anh yêu em”. Anh chưa bao giờ nói “hãy đợi anh về” Thế mà em cứ đợi. Khắc khoải. 14.02. Anh biết không? Nhìn những đôi tình nhân bên nhau, em đã chạnh lòng. Họ có đôi. Họ nắm tay nhau, thật chặt. Em một mình. Nhưng vẫn ngọt ngào lắm. Anh vẫn chẳng nói “anh yêu em”. 6lần 14.02. Nhưng hình trái tim nho nhỏ bên dưới chữ ký của anh, đủ cho em hiểu. Quán kem, trà sữa. Một mình, chỉ mình em!. Chị chủ quán vẫn mỉm cười mỗi khi em tới, vẫn đùa em “sao không kiếm lấy một cậu nào”. Em cười. Ăn kem vào mùa đông thêm lạnh. 4năm trước, anh và em. Quán kem. Cùng nhau. Noel, em đi một mình. Tay em lạnh. Mùa đông buốt quá. Nhưng trái tim em ấm vì có anh… trọn vẹn trong tim. Mùa đông anh nhắc em mặc áo ấm. mùa đông anh nhắc em quàng khăn. Mùa đông nhận tin nhắn của anh, em ấm lòng! Anh biết không? Có lần em đã định hỏi anh “em là gì đối với anh”. Nhưng em đã thôi. Nếu ngày đó em hỏi anh. Anh sẽ trả lới em sao? Mát-xcơ-va – thành phố em yêu Nước Nga – mang trong em nỗi nhớ. Có anh. 3tháng rồi không mail, không tin nhắn… nick yahoo của anh không sáng đèn… có lé em vẫn sẽ tin anh đã yêu em nếu em không nhận được mail ấy “Đức đã có người yêu.Và sắp làm đám cưới rôì”. Người yêu? Đám cưới? Ra vậy! Thì ra em chưa bao giờ là người yêu của anh. Em nhầm tưởng. Anh KHÔNG YÊU em. Anh biết không sau khi đọc những dòng tin nhắn ấy, em sững sờ, đau đớn. Em muốn khóc mà nước mắt không rơi! Hay tại những giọt nước mắt ấy bị đông cứng bởi cái lạnh mùa đông Hà Nội, thành đá nghiền nát tim em! Trước kia em từng tự hỏi liệu có “ngày hôm nay?” nhưng sau đó lại tự an ủi mình rằng” anh yêu em”. Hôm đó sao lại có mưa anh nhỉ? lại là mưa của một ngày mùa đông. Mưa mùa đông cứ xoay vần quanh nỗi nhớ, tình yêu của em. Tình yêu đến có mưa mùa đông, và cơn mưa mùa đông cũng làm em lạnh thêm trên đường vắng mất anh hoàn toàn. Quán kem hôm đó vắng lạ. Một mình em. Hay người ta giờ không thích ăn kem vào mùa đông nữa hả anh? Có phải chăng cái gì đó quen quá rồi người ta dễ chán và đi tìm một điều gì đó mới mẻ hả anh? Anh ơi!tuyết Mat-xcơ-va có buốt như mưa mùa đông không anh?

Mat-xcơ-va giờ xa quá… trong em! 6 năm cho một nỗi nhớ đóng băng. Em. Đau. Quán trà sữa nhỏ, vắng người. Em, lặng lẽ, góc nhỏ, rỉ máu, nghẹn thắt. Cuộc đời lắm sự trớ trêu. Như thế có khi là tốt1 vì nếu anh yêu em, em sẽ làm anh đau. Đau vì anh sẽ… mất em… mãi mãi. Sao cứ phải là mùa đông hả anh? Sao cứ phải là một ngày mưa rét buốt? mùa đông… giá mùa đông năm ấy em không tới gặp anh để mùa đông năm nay em không đau! Giá tình yêu của em trao người em từng mơ mộng. giá như em không yêu anh. Nhiều như em vẫn không tưởng! Hnay lại có mưa anh ah. Em không thích mưa mùa đông. Nó lạnh và buốt lắm. Mưa mùa đông dài “âm ỉ”. Trời đất mịt mờ quá, nhưng sao em lại thương cơn mưa ấy nó “lẻ” lắm anh ah, chiều mưa mùa đông “lẻ” đến phát sợ. Dạo này mọi người ai nấy đều an ủi, đều khích lệ em, nhưng em biết em sẽ chẳng qua được mùa đông năm nay – mùa đông thiếu anh hoàn toàn. Em không hận anh đâu! chỉ em sai! Có chăng câu nói “tình đầu thường dang dở” là đúng? Anh- mối tình đầu và cũng là duy nhất của em! Tạm biệt Hà Nôi! Tạm biệt Mat-xcơ-va!tạm biệt mùa đông! Tạm biệt anh! Mùa đông – mùa nỗi nhớ mang tên anh!” Bức thư đã nhàu nát. Bức thư mà đã không biết bao nhiêu lần anh đọc. Bức thư ấy hoen ố vì những giọt nước mắt của anh! Một ngày mưa lạnh, đọc thư em. Lá thư viết cho tôi… Không được gửi. Ngày trở lại Hà Nội. Tôi tìm em. Nhưng đã muôn. Em đã đi mang theo tình yêu, sự ân hận của tôi! Sự sai lầm của mình đã khiến tôi không thể gặp em… lần cuối. Em viết cho tôi lá thư này khi em đang phải chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo. Gía như tôi không ngu ngốc chơi cái trò “bất ngờ” khi viết cho em tin nhắn ấy. Tôi sắp về nước. Tôi muốn em bất ngờ…Em có biết tiếp theo của tin nhắn anh gửi cho em là gì không “Người anh yêu là em, mãi mãi. Đợi anh về em nhé!” Gía như số phận đừng quá nghiệt ngã với tôi… giá em ở đây… Lúc này. Chỉ cần thấy em - Mùa đông của tôi. Mùa đông mang em đến và cũng vô tình cướp em khỏi tôi… mãi mãi! Quán trà sữa nhỏ, tôi. Một mình. Như em ngày xưa. Hồng trà bạc hà không thấy ấm. Lạnh ngát. Mắt cay. Đau. Em - mối tình đầu và duy nhất của anh! Anh yêu em. Mãi mãi. Danh sách beat sử dụng trong Radio: 1. Kiss the rain (...)

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

[Truyện Audio] Tin nhắn một chiều (Phần 2)


"Sáng nay gió mùa lại về, trời se lạnh. Anh có thích tiết trời hôm nay không? Em thấy thật dễ chịu. Là đợt rét cuối rồi đấy anh ạ. Ngày hôm nay anh phải thật vui nhé vì không có ai lại buồn trong ngày sinh của mình cả". Mỗi lần gần nhau, anh thầm thì vào tai cô "Em chỉ là của anh thôi. Chỉ là của riêng anh thôi". Và cô cũng thế, cũng đê mê lảm nhảm lại câu nói ấy.

>> Tin nhắn một chiều (Phần 1)

Đúng như lời anh, cô rất biết giữ lời hứa. Nhưng vẫn có một lần, gã đàn ông ấy tạo ra sự ngoại lệ bằng một ly nước đầy chủ ý. Một chút chểnh mảng làm cô khóc vùi suốt tháng trời với ý nghĩ ám ảnh "Mình đã phản bội anh". Nỗi nhớ nhung và dằn vặt lại bắt cô làm việc như điên. Cô bắt mình phải bận rộn và vất vả để quên đi.







Tác giả: MXHVH – MC: Hiền Lương – Kĩ thuật: Xuân Thành – Biên tập: HVS

Gần hai tháng trễ kinh, dấm dứt đau bụng và ra máu, cô giật mình. Bước ra từ phòng khám cô đứng không vững "Cái thai này yếu lắm". Tai cô ù đi. "E là không giữ được nữa. Lần sau chị phải thật cẩn thận nhé". Cô tê dại cả người. Vẫn là một cảm giác trống rỗng xâm chiếm toàn bộ cơ thể giống như ngày anh rời xa cô, nhưng lần này, cô thấy một cái gì đó như vỡ oà trong cô.


Tin nhắn một chiều.

Cô không bao giờ giữ được điều gì cho mình cả. Ngày còn bé, có gì trong tay, có đồ chơi, có đồ ăn ngon, bạn bè đến năn nỉ cô lại mủi lòng và chìa ra. Cô vẫn thế, lớn lên rồi cô vẫn không giữ được gì cho mình cả. Không giữ được gì cả...

Chiều thứ bảy có tràn trề ánh nắng hanh hao. Rét và buốt. Cô nằm bất động trên giường, cảm nhận từng giọt máu chảy ra khỏi cơ thể. Cô gọi con. Cô gọi tên anh. Cô khao khát được làm mẹ, những hồi ức của tuổi thơ dội về... Cô tự hỏi vì sao anh lại có thể quên đi kỷ niệm dễ dàng như thế? Vì sao trong anh, cô lại mờ nhạt như vậy? Đã hết sức mình níu gọi vậy mà anh vẫn không nhận ra cô.

"Con em chết rồi. Nó bỏ em đi thật rồi. Anh sẽ không bao giờ tin được, đúng không? Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng người ta không bao giờ có thể nói dối vào ngày mà con họ chết, anh có hiểu không, anh Phong?". Anh giật mình. Lần đầu tiên Bí hiểm gọi tên anh. Như một tiếng nấc nghẹn.

Anh gọi người đó là Bí hiểm. Mỗi lần đọc tin nhắn của Bí hiểm anh vừa hồi hộp vừa thích thú, anh rất muốn được tham gia vào trò chơi mới lạ lẫm và hứa hẹn nhưng lại có điều gì đó làm anh ngần ngại, gần như là sự mệt mỏi. Thế nhưng, sự tự tin vào phán đoán của mình hay chính là sự nghi ngờ trong anh đã phủ nhận thông tin từ những tin nhắn anh nhận được. Anh thấy mơ hồ và mâu thuẫn với chính mình, cũng như ngày xưa, lý trí anh bảo hãy rời xa cô vì hạnh phúc và tương lai của cô, tình cảm trong anh thúc bảo hãy giữ cô lại bên mình, không được để mất cô.

Con gái anh dường như cũng cảm nhận được điều gì đấy. Nó thấy dạo này anh hay trầm ngâm và thẫn thờ hơn. Sang năm nó sẽ đi du học, vậy là chỉ còn lại mình anh. Ngày trước nó phản đối anh và cô âm thầm theo cách của riêng nó. Cô là người trẻ nhất, chỉ hơn nó bảy tuổi và xuất hiện muộn nhất trong số những phụ nữ xung quanh anh nhưng lại là người duy nhất làm cho anh thay đổi nhiều đến thế. Lần đầu tiên anh giơ tay tát nó vì xúc phạm đến cô. Sự bướng bỉnh và ích kỷ trẻ con trong nó ngày ấy không chấp nhận cô dù nó biết cô là người tốt và cũng như nó, cô rất nhạy cảm.

Ảnh hưởng của bão sớm, trời xám như mùa đông đã về nhưng lại thiếu đi sự lạnh giá. Có sao đâu, sự gợi nhớ đối với con người về mùa đông đã là một thành công rồi. Cô muốn vùi sâu vào giấc ngủ sau những mệt nhọc của một ngày làm việc căng thẳng nhưng giấc ngủ cũng quay lưng lại với cô.

Con trai, cô đoán thế. Cô không bảo vệ được nó. Cô không giữ gìn được nó. Cuộc sống là gì? Số phận là gì? Ngày xưa cô tin rằng tình yêu là một sợi dây vô hình cột chặt hai người với nhau. Mỗi khi người này nhớ mong hay có chuyện gì xảy ra sẽ làm rung lên sợi dây và người kia sẽ biết. Cô tin vào sợi dây đó.

Cô cũng tin là sợi dây đó không thể đứt, trừ khi một trong hai người chết. Nhưng bây giờ cô đã nghĩ khác, cô biết rằng, ngoài sợi dây ấy còn có thêm rất nhiều sợi dây khác nữa, còn rung mạnh hơn sợi dây tình yêu của cô rất nhiều.

"Anh vẫn không nhận ra em thật sao? Ai là người biết anh thích ăn dưa cải muối chua, biết anh thích ăn tôm đồng, thích cá chép om dưa, biết anh thích nghe khúc Hành vân, biết anh thích được ôm từ phía sau thật dịu dàng, biết mỗi lúc gần nhau hãy nằm vào phía trong vì anh thuận tay trái?"

Anh điếng người. Những người phụ nữ xung quanh anh, người nào cũng sắc sảo và làm kinh tế tốt, biết bàn luận về chính trị với giọng giễu cợt theo đúng cách anh thích. Những nàng nghệ sĩ chơi nhạc cụ dân tộc mắt lúng liếng được anh mời để phục vụ khách Vip... Anh bàng hoàng. Chỉ có thể là cô thôi. Cô tinh tế và hiểu anh từ những sở thích nhỏ nhất, không một người phụ nữ nào quanh anh để ý và nhận biết được những sở thích đơn giản đó. Nhưng ngày ấy cô đã về quê và yên ổn rồi cơ mà... Vậy là cô đã trở lại và tiếp tục chờ đợi anh.

Tại sao cô không nói ra với anh tất cả, tại sao cô lại chơi trò trắc nghiệm với anh qua tin nhắn như vậy? Anh bỗng lặng đi. Phải chăng vì cô sợ một lần nữa anh từ chối cô bằng sự im lặng. Nhưng có khác gì nhau đâu, kể cả khi cô tha thiết níu gọi anh bằng lời và đau đớn khắc khoải mong anh nhận ra mình bằng những tin nhắn vô danh thì đáp lại cô vẫn là một sự im lặng quen thuộc đó.

Nếu đúng trong mỗi con người đều có hai mặt vậy thì ta sẽ suy nghĩ như thế nào với từng mặt? Anh nhớ cô, cả ở hai mặt đó. Nhớ và yêu cô trong khắc khoải vì biết không thể làm được điều gì tốt lành mang đến cho cô. Vừa nhớ và nghĩ về cô qua những giây phút gần gũi, vẫn ích kỷ ham muốn cô có được cô. Cả hai mặt sáng tối trong con người anh đều hướng đến cô nhưng lại bị chặn lại không thể bộc lộ ra ngoài.

Bây giờ thì anh hiểu vì sao anh có cảm giác đó khi đi qua quán ăn, có linh cảm kỳ lạ khi đi qua khoảng tối đó. Một bước chân thôi, anh và cô ở cách nhau như thế. Anh có thể bỏ tiền bao hết thực khách trong cả quán ăn đó nhưng lại không lo được cho cô một bữa ăn ra trò.

Hà Nội những ngày nóng nắng 38 độ. Ở trong căn phòng trọ mái tôn hầm hập, lúc nào cô cũng như lên cơn sốt. Đầu óc nhức nhối, căng thẳng. Cô đã gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, những tin nhắn một chiều. Đôi lúc cô thắc mắc vì sao anh không rung động khi đọc những tin nhắn ấy. Hay vì anh là người quá bản lĩnh, đến nỗi, không một nỗi đau nào, không một tình yêu nào xâm phạm đến anh được.

Những ngày này cô tưởng như mỗi hơi thở của mình cũng chậm hơn vậy. Thật khó khăn với cả chút khí thở. Sao mà cô thấy ngột ngạt quá. Làm thế nào để đỡ đau đớn hơn? Chỉ cần đỡ hơn một chút thôi. Là trái tim cô đang đau bệnh lý trở lại hay là nỗi đau âm ỉ của tinh thần suốt bao ngày tháng qua làm cô lầm tưởng. Cô thèm một giấc ngủ yên bình nhưng hễ cứ nằm xuống là nghĩ ngợi, là quá khứ dội ngược về đến nghẹt thở. Thuốc ngủ cũng vô tác dụng.

(Kết truyện)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:

1. Water Tapestry - Kevin Kern
(...)

[Truyện Audio] Tin nhắn một chiều (Phần 1)

Đôi khi người ta vô tâm đến nỗi quên mất những cảm xúc của người khác. Đôi khi người ta bận rộn quá đến nỗi quên mất những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng.
 >> Tin nhắn một chiều (Phần 2)
Mở rộng lòng mình đế nghĩ tới người khác, liệu chúng ta có làm được không? Đêm muộn. Ánh đèn ở góc phố cũng trở nên cô độc với màu sáng vàng đục của mình. Anh phóng xe nhanh qua đoạn đường, nơi ban ngày là chợ cóc. Con gái anh sáng nào trước khi đi học cũng chạy ra nhặt mấy thứ về nhét tủ lạnh. Nó lý giải, con sợ đi học thêm về muộn, nếu bố về trước cắm nồi cơm giúp con, con về nấu thức ăn sau. Anh cũng thường về muộn.

Tác giả: MXHVH – MC: Hiền Lương – Kĩ thuật: Xuân Thành – Biên tập: HVS Cuộc sống của con người là tham gia một trò chơi đuổi bắt. À trò chơi mèo vờn chuột. Anh nghĩ thế. Anh tuổi mèo, Quý Mão. Một con mèo vàng. Anh đủ kinh nghiệm và từng trải để biết đối phó với những nàng mèo cô đơn, và cả những nàng chuột bạch ngây thơ nữa. Ngây thơ thì cũng tốt, nó khiến người ta được thanh thản chút ít vì không phải mải lo đối phó và đề phòng. Tất nhiên hai mặt của một vấn đề, ngây thơ đôi khi cũng thành ra làm mình nhức đầu. Điều gì xảy đến cũng phải chứng kiến đôi mắt mở to và chẳng thể chia sẻ nhiều cách giải quyết với mình. Tóm lại, ngây thơ cũng chỉ là một khoảnh khắc làm mình dịu lại chút ít tâm hồn đã mỏi mệt. Tin nhắn một chiều. Điện thoại của anh rung lên báo có tin nhắn. "Anh có khi nào biết chờ đợi là như thế nào không? Là khi không có bất cứ dấu hiệu nào để suy đoán, cứ hoàn toàn phó mặc cho thời gian đưa đẩy mình đến gần sự hoài nghi và lo lắng". Gửi nhầm tin nhắn. Chắc là cô nàng nào đó dỗi người yêu vì sai hẹn. Anh lắc đầu cười. "Đêm Giáng sinh rồi anh có vui không? Anh uống bia hay rượu vang?... Rượu vang đỏ thì rất tốt cho phụ nữ. Đêm Giáng sinh em cũng uống, một mình thôi. Và say. Say đến tận bây giờ". Lần đầu tiên anh và cô gặp nhau vào đêm Giáng sinh. Hà Nội mưa bụi bay mịt mờ như khói. Anh bàng hoàng bởi nét đẹp cổ điển của cô. Đặc biệt là đôi mắt. Sâu thẳm, đượm buồn, xa xăm mà lại bất cần. Trong cái sâu thẳm dịu dàng của cặp mắt ấy ánh lên một ngọn lửa ấm áp làm sáng bừng cả khuôn mặt đẹp cân đối. Vẫn chẳng có người đàn bà nào mang lại cho anh sự thanh thản và niềm khao khát khi kề bên. Sự sắc sảo và toan tính của họ làm anh vừa sợ vừa ngán ngẩm. Anh thèm một sự dịu dàng đích thực, thèm một tiếng cười nũng nịu cần anh che chở... Nhưng ngày ấy cô đã từng tìm đến nhờ cậy anh sự che chở rồi đấy thôi. Anh đã từ chối cô bằng im lặng. Anh muốn tốt cho cô. Muốn cô hãy quên anh đi, muốn cô được an toàn và hạnh phúc. Cô không giống với những người phụ nữ khác. Không giống kể cả khi bị phụ bạc. Ba năm trời, tình cảm trong anh có lúc tưởng như khô cứng lại rồi, ký ức về cô đã xoá bỏ được hẳn rồi thì nó lại bùng lên, nhức nhối và dằn vặt anh. Hà Nội mùa này có đủ nắng, đủ gió, đủ mưa và những nỗi nhớ. Cô biết trong suy nghĩ của anh, cô là người thông minh, phải chăng vì thế mà anh hoàn toàn yên tâm và không lo lắng gì cho cô nữa. Quay trở lại Hà Nội, cô loay hoay tìm việc làm mãi không được. Anh sẽ không hình dung được cô đã chịu đựng thế nào. Sự chịu đựng, cô cũng không đưa ra được khái niệm về điều này. Những lời mỉa cay độc của bà chủ bỏ chồng, bị ăn chặn tiền công, cái nhìn hau háu của những gã đàn ông nơi quán ăn cô làm công..., cô vẫn chịu đựng được trong im lặng. Sự im lặng mà anh đã rèn cho cô. Trong ký ức mờ nhạt của cô về những món ăn, những bữa ăn đặc sản mà anh đưa cô đi, cô ước giá như bớt lại được một góc thì bây giờ sẽ có mấy trăm nghìn để trả tiền nhà tháng này. Hình như cô cũng đã bắt đầu biết tính toán. Nhiều khi sự vắng lặng và cô độc làm cô muốn nổi loạn, cô muốn vùng vẫy. Lúc đó nhớ về anh là cách tốt nhất để cô nguôi ngoai đi. "Trước đây khi nghe anh nói về nỗi sợ phải trở về nhà một mình sau ngày làm việc em chưa cảm nhận được hết, còn bây giờ em mới thực sự thấm thía và thấy sợ khi sau một ngày làm việc phải trở về nhà một mình, lặng lẽ và cô độc". Đêm về là lúc mà cô vừa sợ lại vừa mong ngóng. Cô có cảm giác mình được chở che và tìm được sự đồng cảm trong những lúc đêm về thế này nhưng cô cũng lại sợ sự vắng lặng, vắng lặng đến nghẹt thở trong đêm tối. Cô khao khát có một tổ ấm bình yên, khao khát được làm mẹ. Bản năng người phụ nữ trong cô luôn hối thúc cô có được đầy đủ xúc cảm như ngày bên anh. Nhưng sự uể oải và mệt mỏi là thứ giết dần mòn cảm xúc đáng sợ nhất. Cô đọc lại thơ Xuân Quỳnh, cô thích sự giản dị mà nồng nàn trong những câu thơ của nữ sĩ bạc mệnh. "Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà" ... Ngày xưa, khi bên nhau, cô hay thầm thì đọc những câu thơ ấy. Anh nằm im trong lòng cô, lim dim mắt, tận hưởng. Cô gọi anh là mèo lười. Anh thấy mình giống một con mèo thật. "Sáng nay vô tình em gặp anh trên đường đi làm. Anh đi nhanh quá. Trời có nắng nhưng rét và buốt. Sao anh không đội mũ len? Bao người đàn ông đi trên đường đều nhìn em. Sao anh không thấy em?". Con phố dài của buổi sáng cuối đông đẹp và buồn như người chinh phụ chờ chồng. Con phố dài thành ra - dù đông người mà vẫn hoang vắng. Và người đi trên đó dù có chủ đích nhưng lại vẫn lạc lõng và cô độc. Có lần cô nói với anh như thế. Anh bảo cô tiêu cực, suốt ngày nghĩ lẩn thẩn rồi nỗi buồn sẽ ám vào mình. Lúc ấy, cô không phản đối. Rồi cô cười, rất nhẹ, tiếng cười như gió trải dọc suốt con phố dài. Sang tháng Ba, trời mưa dai dẳng. Những cơn mưa kéo dài ẩm ướt. Cả đêm cô thức cùng với tiếng gió lùa quen thuộc, tiếng mưa rơi trên mái nhà. Chị dâu cô gọi điện nói rằng từ hôm em đi, mẹ khóc suốt, dạo này bố cũng hay nhắc em hơn. Mỗi một lời nói của chị dâu làm tim cô quặn lại. Cô đã rời xa gia đình và mẹ yêu thương. Cô tìm mọi cách quay lại đây, vì cô không muốn lúc bất ngờ anh nhớ đến cô, hỏi thăm cô thì cô lại đang ở quá xa. Nhiều lúc có cảm giác không thể thở được. Có phải vì cô đã chịu đựng quá sức không? Có phải vì cô đã tin quá sức không? Đã hy vọng quá sức không? Sự mệt mỏi vì chờ đợi làm cô đôi lúc dự định rời khỏi đây, cô sẽ xa anh, thật xa. Ngày xưa, cô nhớ, hơn một lần anh bảo sẽ không bao giờ để cô phải bơ vơ. Cô đã quay lại đây từ ngày ấy và chờ đợi lời anh hứa. Nhưng lâu quá. Cô thấy mình có lỗi vì đã không chờ được. Anh luôn giữ đúng lời hứa. Vì cô không chờ được đến dịp thuận lợi để anh thực hiện lời hứa của mình. Cô là người có lỗi. Nhiều lần anh đi qua quán ăn nằm ở góc phố đấy. Anh không thích vào những nơi nhìn tối tối như thế. Không hiểu sao mỗi lần đi ngang qua quán ăn và liếc nhìn vào khoảng tối đó anh thấy tức ở ngực, tựa hồ có một bàn tay đặt lên ngực anh ấn nhẹ xuống, một cảm giác rất lạ. Anh nhớ đến cô. Cô không giống với những người phụ nữ xung quanh anh. Một điều gì đó đặc biệt, là cách cô hay nhìn ngước lên, bất chợt và đột ngột, như thảng thốt, như chờ đợi, như thắc mắc. Là cách cô nép người vào anh. Không bao giờ cô chủ động đòi hỏi, cô bảo em sợ anh mệt, anh đã có tuổi, anh phải giữ sức khoẻ. Anh đọc thấy vẫn trong đôi mắt ngước lên của cô một tình yêu mãnh liệt mà ghìm nén, sự quan tâm và thấp thỏm, lo sợ... Đôi mắt đọc được sự cô đơn của anh, đọc thấy sự khao khát của anh, thấy những mong muốn nhỏ bé và ích kỷ của anh nữa. Cô ít hơn anh một thế hệ, vậy thì điều gì đã giúp cô hiểu anh như thế, không phải là cách chứng tỏ mình của thế hệ 8X được quảng bá rầm rộ. Cô sâu sắc, đằm thắm và sức chịu đựng cũng kỳ lạ. (Còn nữa...) Danh sách beat sử dụng trong Radio: 1. Water Tapestry - Kevin Kern (...)