Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Nếu điều đó xảy ra...



Vũ thị Huyền Trang, Trang rêu

Hùng đang lúi húi lật tìm tờ hóa đơn của khách hàng lẫn trong mớ tài liệu thì nhận được tin nhắn của Uyên với nội dung “Nếu Hà Nội có động đất thì anh sẽ nghĩ đến ai đầu tiên?”. Đọc xong tin nhắn, liếc nhìn vào khung ảnh tinh nghịch của nàng trên bàn làm việc, anh bỗng bật cười thành tiếng. Anh ngồi tưởng tượng ra khuân mặt hay phụng phịu, làm nũng của nàng mà chắc chắn một điều “Nếu Hà Nội có động đất thật, anh sẽ chạy đến ôm em”. Nàng chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm với câu trả lời ấy, tính nàng vẫn vậy vốn rất trẻ con. Sở dĩ nàng hỏi anh điều đó bởi vì trên khắp các báo người ta đồng loạt đưa tin Sài Gòn vừa chịu ảnh hưởng của dư chấn động đất xảy ra ở Indonesia do sóng động đất lan truyền xa. Mà Indonessia và Việt Nam có cách xa nhau là mấy, thiên tai thì có thể ập đến bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào. Nên nàng cần phải biết nếu điều đó xảy ra thì anh có nhớ đến nàng trong giây phút ấy…
Nhẽ ra tin nhắn ấy nàng đã định gửi cho Dương, bởi vì trên danh nghĩa thì hai người đã là vợ chồng của nhau. Có chăng chỉ là chờ một đám cưới ra mắt hai họ cho xong thủ tục. Vậy nên nếu có động đất thật, nếu có một người cần phải nghĩ đến nàng trong giây phút cận kề cái chết ấy thì nhẽ ra phải là Dương mới đúng. Nhưng nàng chắc chắn một điều rằng ở giây phút ấy Dương có hàng trăm nghìn cái để nghĩ đến, để nuối tiếc mà không phải là nàng. Vậy thì hà cớ gì nàng lại tình nguyện gắn cuộc đời mình với Dương mà không phải là Hùng. Điều đó chỉ có nàng mới hiểu, vì nàng là đàn bà, loại đàn bà không chỉ hay giằng níu mớ hỗn độn cảm xúc mà còn để nó đưa đẩy cuộc đời mình. Chả thế mà Dương vẫn bảo:
-Em phù phiếm lắm. Thời buổi này mà vẫn còn cái đầu phù phiếm thì sớm muộn gì cũng làm bệ đỡ cho thiên hạ chèo đầu cưỡi cổ. Sống là phải khôn mà muốn khôn thì đừng mang cái đầu mơ mộng ra để kiếm cơm.
Nàng nhún vai bảo:
-Anh đúng! Vì anh là một thằng đàn ông, anh cần phải kiếm tiền. Em đơn giản chỉ muốn là một người phụ nữ, quanh quẩn ở nhà nội trợ và chăm sóc chồng con. Em chịu làm bệ đỡ cho cuộc đời anh được chưa nào. Phù phiếm được như em cũng hơi bị hiếm đấy.
Dương cười, điệu cười có phần ngạo mạn. Dương luôn muốn đoạt được những thứ mà mình thích bằng mọi cách, giống như cách mà anh đoạt Uyên từ vòng tay hạnh phúc của Hùng. Ở đời có quá nhiều loại đàn ông, Uyên xếp Dương vào hạng những người đàn ông nguy hiểm giống như loài hổ rình mồi. Mà đã là chúa sơn lâm thì có mấy ai không ngạo mạn. Uyên vẫn thường tìm những lý do kiểu la lá như thế để tha thứ cho những khuyết điểm của Dương. Bởi nàng nghĩ làm đàn bà rất cần phải vị tha, vị tha cho người là vị tha cho ta. Thế mà nàng lại bất công với Hùng trăm ngàn lần hơn thế…

                                         * * *
Chinh là bạn thân với Uyên từ thời đại học. Nhiều lúc cũng chẳng hiểu vì sao hai đứa lại có thể chơi thân được với nhau khi mà lối sống khác nhau nhiều quá. Chinh xuất thân từ nhà nông, lam lũ vất vả quen rồi nhưng lên thành phố lọ lem biến thành công chúa nhanh đến chóng mặt. Một phần cũng vì may mắn được trời phú cho nhan sắc xinh đẹp, ăn nói khéo léo dễ thu hút lòng người. Chinh không phải loại yêu đương lăng nhăng, đã yêu ai là yêu thật lòng nhưng chọn toàn đại gia để yêu chứ chẳng lãng mạn kiểu tình yêu vượt khó. Chinh bảo:
-Mình khổ mãi rồi, thấy lúc nào có cơ hội ngóc đầu là phải ngóc cho bằng được. Thiên hạ đầy đứa không bằng mình sao vẫn được sống sung sướng. Mình đẹp mình có quyền hưởng hạnh phúc, quyền được cung phụng được nâng niu.
Uyên không nói gì chỉ dặn bạn cần cẩn thận. Chinh cười nhếch môi, nói bằng giọng từng trải:
-Ở đời chả ai cho không ai cái gì. Hững hờ quá thì nó chán, vồ vập quá thì nó ngán. Biết cách cho vừa đủ thì sẽ nhận về nhiều. Mà cậu cũng đừng ngoan hiền quá chỉ thiệt thân thôi.
Dù hai đứa không hề nói ra cái ý nghĩ tận trong sâu thẳm nhưng người này luôn muốn chứng minh cho người kia thấy quan điểm sống của mình là đúng. Chinh ra trường lấy một người chồng hơn mình tròn một giáp đã từng trải qua một đời vợ với một đứa con riêng. Chinh được chồng sắp xếp cho một công việc văn phòng nhàn nhã, lương không đủ mua son phấn. Chinh bảo chẳng cần gì phải lao lực phấn đấu cho tàn phai nhan sắc, đời dài có một gang tay nếu không biết hưởng thụ lúc chết rồi mới tiếc nuối để làm gì. Mỗi lần qua nhà Uyên chơi, thấy Uyên chúi mũi vào mấy quyển sách dạy nấu ăn, thêu thùa là Chinh như muốn nổi khùng với bạn:
-Trời ơi! Thời này là thời nào mà còn học mấy thứ này cho mất thời gian. Mình nói cậu biết một quy luật muôn thuở thế này, đứa nào biết nhiều thì khổ nhiều thà rằng cứ vụng về còn có người thương. Cậu định khéo léo hết cả phần thiên hạ à? Nấu nướng đã có người giúp việc, khăn áo thì đầy ngoài cửa hàng, chỉ có sống cho bản thân thì chẳng ai sống được hộ cậu nên làm ơn ngu ngơ đi một chút.
Uyên nghe bạn mắng mà chỉ biết cười. Uyên sống như thế quen rồi bởi vì mẹ nàng cũng dành cả một đời chỉ biết tề gia nội trợ, thu vén cho chồng con. Chồng đi đánh Bắc dẹp đông ấy là phận sự của người đàn ông, phụ nữ như mẹ chỉ biết giữ chồng bằng cơm ngon canh ngọt. Mẹ từng bảo nàng:
-Dù sau này con có bận trăm công nghìn việc ngoài xã hội, có làm bà tướng quen vung tay múa chân đi nữa. Thì khi bước vào cửa nhà hãy dịu dàng, mềm mại, đảm đang bởi đàn ông họ vốn không thích những người phụ nữ thông minh và quyền lực quá. Họ cần một người phụ nữ yếu mềm, thi thoảng còn biết đổ ập vào lòng họ mà khóc ngon lành.

                                              * * *
Bỗng nhiên hôm nay khi gửi tin nhắn đến cho Hùng, Uyên nghĩ về những lời của mẹ mà lòng đắng đót. Ở bên Hùng, nàng được làm con mèo nhỏ mà anh hết sức cưng chiều. Nàng chẳng cần làm gì nhiều cho anh, chỉ cần yêu chính bản thân nàng là đủ. Anh nhắc nàng quàng khăn ấm khi ra đường vào ngày gió. Anh dặn nàng kéo chăn đắp kín cổ vào những hôm trở trời để khỏi bị ho. Những ngày nàng bệnh, dù ở xa anh vẫn không quên gọi điện về dặn nàng uống bao nhiêu viên thuốc màu xanh, bao nhiêu viên màu trắng. Anh đọc được suy nghĩ của nàng bằng nét mặt, hiểu cái ủ rũ nào là nũng nịu, ủ rũ nào là cô đơn. Anh vun vén cho tình yêu của hai người một cách cần mẫn. Chinh nghe xong thì thốt lên:
-Vậy hà cớ gì Uyên lại dời xa anh ấy?
-Vì yêu
-Vì yêu?
-Phải! Cậu cứ thử tưởng tượng xem, ai dám chắc rằng tình yêu tuyệt vời  ấy sẽ còn nguyên vẹn mãi nếu như gắn nó vào một cuộc hôn nhân. Tớ sợ khi ở bên anh ấy nếu cứ được cưng chiều mãi rồi đến một lúc tớ đánh mất chính mình và đánh mất luôn tình yêu ấy. Tớ cảm thấy lo sợ…
Uyên nói rồi đứng dậy với tay lấy một mẩu báo được cắt ra từ một tờ tạp chí nào đó và bảo Chinh:
-Đấy! Cậu đọc đi. Sự thật là những hormon tạo cảm giác lâng lâng, xao xuyến, nhớ nhung của những người mới yêu nhau sẽ giảm dần và mất đi trong khoảng từ một đến ba năm. Sau đó, chúng ta sống, chấp nhận nhau bằng hormone gắn kết và tình nghĩa ocytocine. Và chẳng có cách nào thay đổi được quy luật ấy.
Chinh quẳng mẩu báo sang một bên cười khẩy và xả ra một tràng dài:
-Chơi với cậu bao nhiêu năm giờ mới biết tâm lý cậu rất bất bình thường. Nghe này cưng! Chính vì tình yêu không tồn tại mãi mãi nên mới cần lấy được một người yêu thương mình hết mức để sau này dù có thế nào thì người ta cũng không hất mình ra đường. Hiểu không? Cậu chọn Dương ư? Ai dám chắc rằng Dương sẽ chung thủy bên cậu chứ? Sắc đẹp rồi cũng có lúc tàn phai, ngay cả khi cậu trở thành người vợ đảm đang một cách hoàn hảo thì ai dám chắc sẽ có ngày anh ta không chán chứ? Thứ gì hoàn hảo cũng khiến người ta nhanh chán, đàn bà hoàn hảo thì càng đáng chán hơn trong con mắt của đàn ông. Cậu đang mạo hiểm một cách sai lầm rồi đấy.  Biết không?
Uyên cười. Nụ cười héo hắt.

Dương yêu Uyên bằng cách trả về cho nàng cái quyền lợi và nghĩa vụ được làm một người đàn bà chỉn chu, thu vén gia đình. Dương vẫn bảo:
-Phụ nữ trẻ đẹp thiếu gì, quăng một mẻ lưới cũng cất về cả tá. Nhưng người đàn bà của gia đình thì hiếm lắm. Đàn ông tài giỏi cỡ nào thì cũng cần một người đàn bà như thế.
Trong một buổi sáng mùa hạ oi nồng nào đó Uyên đã gật đầu chịu làm người đàn bà mà Dương cần thay vì trở thành người phụ nữ Hùng yêu. Phải chăng vì Uyên nghĩ, đơn giản là thứ gì cần thì người ta sẽ giữ ở bên mình mãi mãi và trân trọng nó. Hay vì Uyên sợ đời sống hôn nhân sẽ giết chết đi thứ tình yêu thánh thiện mà Hùng dành cho nàng. Lúc ấy ngay cả những kí ức đẹp đẽ nhất cũng đổ vỡ, mà cuộc đời thì dài rộng lắm, Uyên biết lấy gì để nuôi những ngày sau… Người ta có nhiều cách để giữ tình yêu lại bên mình. Đến với nhau để xây dựng một cuộc sống gia đình với vô vàn sóng gió và đổi thay đang chờ đợi, ấy cũng là một cách. Chỉ có điều Uyên đã chọn một ngã rẽ khác không có Hùng. Bởi người đời nói rất đúng, chẳng có thứ tình yêu nào là vĩnh cửu thế nên Uyên chọn cách giữ lại những giây phút vĩnh cửu của tình yêu. Bởi với nàng… nhiều khi chỉ cần sống bên cạnh thiên đường… là đủ. Hùng từng chua chát bảo:
-Chắc tại bởi anh hay đãng trí nên coi như đã để quên em ở một nơi nào đó. Trong lúc đang tất tưởi đi tìm thì người khác đã bắt cóc mất em. Hay là bởi anh không thể mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy như người ta?
Uyên cố giấu những giọt nước mắt đắng đót như cứ trực trào ra nơi khóe mắt. Nàng cười bảo:
-Anh vừa mắc một sai lầm rất lớn. Đấy là khi em bị bỏng tay, anh đã vội vàng chạy đi lấy đá chườm và hôn lên chỗ đau của em. Giá như anh bớt chiều chuộng em một chút có lẽ em sẽ đồng ý lấy anh lấy làm chồng. Ở bên anh, em thấy mình cần anh và phụ thuộc vào anh nhiều quá. Em luôn sợ đến một lúc nào đó nếu không có anh bên cạnh thì em sẽ không sống nổi. Như thế chẳng phải sẽ rất đáng buồn sao?
-Đừng nói với anh rằng lí do anh mất em cũng chỉ vì anh yêu em quá?
   Uyên đặt tay lên ngực mình và bảo “Em muốn giữ lại tình yêu của anh ở nơi này. Mãi mãi. Thế là đủ”.

                                              * * *
Trong ngôi nhà rộng rãi mà Dương mua làm quà cưới tặng Uyên có rất nhiều hoa nắng. Nàng ngồi nhìn ra những thảm nắng nhảy nhót bên ngoài lòng như dịu lại. “Nếu Hà Nội có động đất thật, anh sẽ chạy đến ôm em”. Uyên nhận được câu trả lời của Hùng và khẽ mỉm cười hạnh phúc. Mặc dù nàng biết nụ cười ấy đầy ích kỉ đối với Hùng. Nàng cũng biết đến một lúc nào đó người mà Hùng nghĩ đến đầu tiên rồi sẽ không còn là nàng nữa. Ai cũng sẽ có gia đình với nhưng buồn vui, hạnh phúc hay đau khổ rất riêng. Nhưng Uyên vẫn thấy vui vì nghĩ rằng trong những tích tắc cuối cùng nếu đại họa ập đến, bao giờ trong tâm trí Hùng cũng sẽ có hình ảnh của nàng dù chỉ là trôi qua như một thước phim được tua nhanh.
Nàng thôi nhìn những thảm nắng vàng, bước xuống từng bậc cầu thang và bắt đầu làm bữa tối đợi Dương về. Hôm nay không phải là ngày tận thế, không phải là ngày của đại họa vì thế cuộc sống vẫn cứ trôi đi. Trong lúc trộn món nộm đu đủ mà Dương thích thì trời bất chợt đổ mưa. Những cơn mưa bóng mây mùa hè thường đổ ập xuống thành phố bất ngờ và thót tim như trò chơi ù ập. Giờ này là giờ tan tầm, Uyên cứ thắc thẩm hoài là thể nào Hùng cũng dính ướt vì không có áo mưa. Dù suốt những năm tháng yêu nhau bao giờ nàng cũng dặn anh phải mang theo áo mưa vào những ngày hè đỏng đảnh. Nhưng Hùng thường chẳng bao giờ nhớ, anh là một kẻ đãng trí rất đáng thương.
Trong bữa cơm tối hôm ấy Dương khen Uyên khéo léo làm món gì cũng ngon, chỉ mỗi món nộm đu đủ là hơi mặn. Uyên khẽ mỉm cười. Nụ cười vô sắc. Vì Uyên là đàn bà…

Vũ thị Huyền Trang, trang rêu


Vũ Thị Huyền Trang

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Lá thư gửi bố


Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài!

Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh mẽ, kiên cường và tin là luôn có cha bên cạnh mình. 


Bố sinh ra trong một làng quê đúng nghĩa, với trâu bò lúa ao, trong một gia đình mang tiếng là có họ với địa chủ nhưng vẫn ăn khoai sắn thay cơm. Là con trai út, bà giữ bố ở nhà thêm 1 năm mới cho đi học. Bố nghịch lắm, trèo cây ngã xuống ao gãy tay, làm chị khóc hết nước mắt chở em lên trạm xá quân đội. Lại nghỉ học thêm 1 năm nữa. Thế là bố đúp lớp 2 năm. Sau này lớn rồi cái tay phải vẫn khuỳnh khuỳnh ko thẳng lại được, bố lấy đó làm cớ cho cái sự "chữ Ả Rập" của mình.


Lên Đại học , bố gặp mẹ. Mẹ là em gái của cô bạn học cùng cấp 3 với bố, ngày mẹ lên Hà Nội bác dắt mẹ sang "gửi bố chăm sóc", vậy là trứng rơi vào tay ác. Suốt mấy năm ròng 2 ông bà chở nhau bằng xe đạp đi lòng vòng Hà Nội, đạp từ Gia Lâm đến thăm chị ở tận Đại học Quốc gia, ăn được bát phở rồi về. Lần đầu tiên mẹ được ăn phở.

Chuyện tình yêu sinh viên thời bao cấp có lắm chuyện khôi hài, mà cũng đẹp đẽ thơ mộng lắm. Bố là tình đầu, cũng là tình cuối của mẹ. Mẹ, tất nhiên, xếp hàng sau cô Hoa, cô Thúy, cô Vân... ti tỉ cô ở quê. Bố vẫn nói "Mẹ mày may lắm mới lấy được tao".

Ngày tốt nghiệp, bố mẹ về quê làm đám cưới. Bố đón mẹ bằng cái xe U oát mượn ở sở Nông nghiệp. Mẹ khóc sụt sùi. Rồi dắt díu nhau lên Hòa Bình với hai bàn tay trắng. Bố vẫn bảo "Con sinh ra trong cái chuồng gà". Thơm chán. Ngày con ra đời, bố hộc tốc chạy từ quê lên vì đang nghỉ lễ 2/9. Bác kể, bố cứ hôn hít, dụi cái mặt đầy râu vào mặt con. Thảo nào sau này da mặt con dày thế, hóa ra là chai từ bé.

Ngày đó bố mẹ nghèo lắm. Những năm 92 93 ai cũng nghèo. Nhà mình nghèo tệ. Cả nhà có cái phòng kê được cái giường là hết chỗ. Ăn uống chẳng có gì. Con, tất nhiên, là bú sữa. Bố yêu trẻ con lắm, nên bố chiều con. Ngày bé con yêu bố hơn yêu mẹ, vì bố công kênh con lên cổ đi chơi khắp xóm, bố tung con lên cao rồi đỡ lấy. Cả bố lẫn con cười như nắc nẻ. Con ko yêu mẹ đâu, vì mẹ cứ chọc cái thìa to đùng vào miệng con bắt nuốt, mẹ lột hết quần áo của con rồi nhúng con vào chậu.

Cuối năm lớp 1, cô cho học sinh giỏi, hồi đó là gần như cả lớp, đi Lăng Bác. Con hồi hộp lắm. Lần đầu tiên đi xa thế một mình ko có bố mẹ. Bố xách cái xe Honda "bằng nửa cái nhà" đi đằng sau xe ô tô chở con. Con hãnh diện lắm vì có bố đi cùng còn chúng nó thì ko. Đến trạm nghỉ, bố mua kẹo cao su cho con chia cho các bạn. Đó là lần đầu tiên con đi ô tô mà ko say xe.

Sau này, mỗi khi đến Lăng Bác nhìn đám trẻ con áo trắng khăn quàng mũ lệch xếp hàng ngoan ngoãn chờ, con lại cười nghĩ ko biết có ông bố nào cũng bám theo không.

Bố thích con trai, có lẽ thế nên con được nuôi lớn ko khác gì một thằng con trai, thích chơi ô tô hơn búp bê, quần áo lúc nào cũng lấm lem, móng tay móng chân cáu bẩn, tóc ko khi nào dài quá mang tai cho đến tận năm lớp 7 lớp 8. Ai cũng bảo con nghich như thằng con trai. Con thích lắm, vì con biết bố thích con trai cơ.

Bố là kiểu người mà, như mẹ nói, thích vác tù và hàng tổng. Bố ở đâu là ở đấy có tụ tập. Ngày ở nhà cũ, tối nào hàng xóm cũng sang đầy nhà, uống nước chè, tán phét, chơi từ tối đếm đêm mới về. Bộ ấm chén nhà mình lúc nào cũng hai chục chiếc, ngày nào con cũng phải rửa nên akay lắm, vì bộ ấm chén nhà anh Cò chỉ có 6 chiếc thôi.

Cuối tuần bốn, năm nhà lại tụ tập sang nhà mình nấu cơm chung, ăn uống chè chén. Ai đi qua cứ tưởng nhà này có giỗ. Nhà mình có đủ bát đĩa cho cả xóm. Ngày ấy ko phải con lười học đâu, mà vì nhà lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ, con còn bận hóng, làm sao học được.

Bố nghiện chè, đến nỗi răng bố đen xì, thỉnh thoảng lại nhe ra dọa con. Bố lắm trò lắm. Đi bể bơi, đi biển, chị Yến và con, 2 con bé con loe nghoe bám chặt vào cái phao, chỉ sợ ông thuồng luồng kéo xuống. Bố lặn xuống kéo tụt chân 1 đứa xuống nước, la hét váng trời.

Bố rủ con "nhảy sóng đi, ôm cổ bố", con ngây thơ bám chặt lấy, sóng đến bố hụp xuống nước, con uống no một bụng, ho sặc khóc váng, mẹ mắng, bố chỉ cười hì hì. Nhưng lần sau con lại bám vào bố. Con chỉ thích đi với bố thôi, vì mẹ chỉ cho xuống đến chỗ nước đến đầu gối, đi với bố mới được ra xa.

Bố nóng tính lắm, con chẳng sợ ai chỉ sợ mỗi bố. Vài lần bố tét mông con tơi bời khói lửa. Có lần bị tát một cái lật mặt từ đằng trước ra đằng sau, chảy cả máu mũi. Từ bé đã học được bài thấy bố lừ lừ là lủi ra chỗ khác chơi. Bình thường bố chiều con lắm. Hay trêu con khóc, lại làm trò hề cho con cười. Có lần bố làm trò hề con ngoác miêng ra cười, bố giựt mất của con 1 cái răng.

Lớn lên rồi, con ít chơi với bố hơn. Ngày con học lớp 9, bố bị bệnh. Con chẳng biết gì, ai cũng giấu. Bố mẹ đi HN chữa trị, con ở nhà một mình với em. Bố nói dối là bố đi công tác, con còn nghĩ bố đi công tác được ở nhà tha hồ làm gì thì làm thật là sung sướng. Con ngốc quá.

Con thi vào cấp 3, bố bắt học khối A. Con chống đối. Bố bắt con thi trường Lương Thế Vinh ở Hà Nội, vì bố có ông bạn cho con học ở đó bảo tốt lắm. Con ko chịu, nhưng vẫn lẳng lặng đi thi. Đi thi ngồi cùng phòng với các bạn Hà Nội, con cứ ngồi cắn bút vẽ lung tung. Lúc ấy có con bé thấy thương con ko làm được bài, đọc lại cả bài thơ Đồng chí cho con phân tích. Con chép nguyên si bài thơ vào bài thi. Ngày biết điểm, con chui lên phòng ngoác miệng cười rúc rích cả buổi sáng vì sợ bố phát hiện. Cuối cùng bố vẫn phải cho con học chuyên Anh.

Bố mổ lần thứ 2 ở Việt Đức. Con theo xe các bác Ủy ban xuống thăm bố. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy 2 đứa con, bố khóc. Đó là lần thứ 2 con thấy bố khóc, lần thứ nhất con quên rồi. Các cô cũng sụt sùi. Lúc ấy con mới biết thực sự bệnh tình bố như thế nào. Con ko khóc, về đến nhà nước mắt mới chảy.

Ngày con đi thi Đại Học, bố chở con đi rồi đón con về. Bố lái xe giỏi quá, ko chui vào nổi cái đường chùa Láng, thế là con phải đi bộ hơn 1 cây số ra. Thi xong môn cuối cùng, bố chở con về Hòa Bình. Suốt mấy năm trời con chưa bao giờ say xe đến thế. 70 km bố đi hết gần 4 tiếng. Ngồi xe điều hòa mà mồ hôi bố nhỏ từng giọt. Thế mà cứ đòi đưa con đi.

Bố chưa bao giờ khen con học giỏi, câu thường xuyên của bố là "Sao mày dốt như con bò" với cả "Tao thịt mày như thịt một con vịt bây giờ", "Ngày xưa tao ăn khoai cũng học giỏi hơn mày". Thi Quốc gia, ngày biết điểm, 16 điểm là giải Nhì, con được 15,9. Con không khóc, bố dẫn con đi ăn kem. Con đỗ ĐH, bố cười hí hí cả ngày rồi hứa mua cho con cái điện thoại mới. Nhớ ngày xưa con thích cái điện thoại 6300 màu đỏ, bố mua 1 cái về giơ ra bảo "tao mua về tao dùng", 3 tháng sau bố "thải" cho con, vẫn còn nguyên xi trong hộp.

Bà, mẹ và các bác vẫn nói, tính con y đặc như bố, đã quyết cái gì thì làm cho bằng được, chẳng ai cản nổi. Con đi học, ở nhà chị xa trường, tuần 5 ngày học buổi sáng con nghỉ cả 5, hết năm nhất bạn trong lớp chỉ 3,4 đứa biết mặt. Rồi con đòi chuyển đến nhà bạn gần trường ở, bố bảo "Mày đi thì đừng về nhà nữa". Con vẫn đi, nhưng cũng ko dám về nhà nữa.

Một tháng sau, bố gửi mẹ xuống xem xét nhà cửa, nhưng vẫn ko thèm nói chuyện với con. Con cũng ko thèm. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, bố lẳng lặng đi tìm nhà cho con ở gần trường. Mấy tháng sau, bố mua nhà, con chuyển về nhà mới ở.

Bố chẳng bao giờ nói thương con, con cũng vậy. Nhưng bố đi theo con từng li từng tí, giữ một khoảng cách đủ để con ko biết, để con tự xoay xở 1 mình, khi nào ko được mới ra tay giúp đỡ. Con muốn đi làm thêm, bố ko cấm, bảo "Mày muốn đi làm thì tao tìm chỗ cho mày làm". Con ko chịu, con vẫn đi làm ở chỗ con thích. Bố dỗi, ko thèm hỏi con nữa, nhưng hóa ra bố vẫn bí mật điều tra với mẹ xem con làm ở đâu, làm cái gì, giờ giấc thế nào...

Xe con bị hỏng ko sửa được, bố mang về nhà sửa cho con. Đến một hôm nó lại hỏng, con dắt xe đi sửa, bố gọi điện cho con, con bảo "Xe cũ quá rồi bố mua cho con xe mới". Bố gọi điện cho ông bạn giám đốc Cty Xuân Cầu, bảo "ông bán cho tôi cái xe, tôi ko chịu thuế má gì đâu nhé". Chiều hôm ấy bố đã chuyển khoản thẳng vào công ty, con chỉ việc đến lấy xe về. Bố ko nói với mẹ, vì biết mẹ sẽ ko cho, lúc mẹ biết thì sự đã rồi chẳng làm gì được. Từ ngày bố ốm, tiền nong trong nhà mẹ giữ cả, thế mà mẹ cũng ko biết bố lấy tiền ở đâu để mua xe cho con. Con hỏi, bố bảo "Tao thiếu gì tiền". Điêu.

Bệnh nặng hơn, bố nghỉ làm đã hơn 1 năm ròng. Ở nhà bố buồn lắm, tính bố thích đi chơi mà. Con hay về hơn. Bố chỉ suốt ngày nằm một chỗ ngóng con về. Ko ai dỗ được bố ăn nhưng con thì được. Đau đớn nhiều, bố cáu gắt với hết mọi người, nhưng chẳng bao giờ quát con. Bố mẹ già rồi mà tình cảm lắm, bố suốt ngày đòi mẹ. Vào Thanh Hóa chữa thuốc nam được 1 tuần thì bắt mẹ vào cùng, mẹ ko nghỉ làm được cuối cùng vẫn đòi về nhà.

Mẹ đi làm về muộn 1 tí cũng hờn mát "Đi ăn cỗ à". Mẹ nịnh bố lắm, chăm từng li từng tí. Cứ nghe ở đâu có cái này bổ thuốc kia lành là chạy đi tìm về cho bố uống. Năm 2009 sau mổ bác sĩ bảo chắc chỉ còn 3,4 tháng nữa. Mẹ đã kéo dài thêm cho bố 4 năm cuộc đời. Mẹ ít khóc lắm, cũng chẳng bao giờ ngất. Chỉ khi nào không có ai mẹ mới chảy nước mắt một mình.

Tháng cuối cùng, bố yếu mệt lắm. Bố lúc nào cũng sợ ở một mình. Mê sảng tỉnh dậy thấy con, bố vuốt má con "con đây rồi, bố đi tìm mãi mà ko thấy". Thế mà vẫn hài hước. Đêm nằm trông bố con hỏi "vàng bố chôn ở đâu?" bố vẫn trả lời "Trên đập thủy điện ấy".

Ngày cuối cùng bố ko còn đau đớn nữa, bố đòi ăn cháo, con ngồi cạnh trêu bố còn cười. Con còn tưởng bố khỏe hơn rồi. Có lẽ bố biết sắp đi xa, bố cứ nhìn chăm chăm hết cả mọi người, nhìn rồi vuốt má sờ mặt con. Cho đến lúc ra đi cũng nhẹ nhàng ko hề dữ dội.

Có lẽ bố đã ko nuôi dạy con như một đứa con gái đúng nghĩa xã hội mong muốn, nhưng con đã được lớn lên là chính mình, trở thành người mà con muốn, và luôn được yêu thương. Đó mới là điều quan trọng.

Bố đã sống một cuộc đời ko dài, nhưng trọn vẹn. Ngày biết tin mình bị bệnh ko thể chữa được, bố đã tính trước hết mọi điều. Bố xây một cái nhà to hơn, khang trang hơn cho mẹ con con, cái nhà đồ đạc chật ních ko còn chỗ chứa, cứ tưởng nhà to hơn sẽ thoáng hơn nhà bé cuối cùng cũng đầy ặc chẳng khác gì.

Bố xây từ đường cho cả họ, ngày khánh thành bố cười hinh hích, việc đầu tiên mà bố làm là mở 2 chiếu tổ tôm để "ông với các cụ về có chỗ chơi", thật ra bố cũng thích bỏ xừ. Bố mua nhà, mua xe cho con. Bố chuẩn bị sẵn hết mọi thứ cho cuộc sống sau này mẹ và 2 con được đầy đủ, dễ dàng.

Từ trước đến giờ con chẳng tin vào tâm linh đâu. Nhưng giờ thà tin vào nó để biết bố vẫn còn đâu đây còn dễ dàng hơn nghĩ chết là hết. Con không khóc nhiều, ai đến có bảo mặt con tỉnh bơ con cũng kệ. Khóc mà lấy lại được con sẽ khóc 7 ngày 7 đêm. Con chẳng quan tâm ai nghĩ gì, chỉ cần bố biết con thương bố. Bố ra đi mang theo một nửa máu thịt của con.

Bố ko được nhìn thấy con trưởng thành, con ko có cơ hội báo hiếu, nhưng con của bố sẽ sống tốt như bố đã sống. Con biết bố sẽ vẫn dõi theo con như từ xưa đến nay, chỉ là khoảng cách xa hơn 1 tí, bố ko phải lo lắng đâu, con sẽ sống cho ra sống, bố cứ nghỉ ngơi đi, bố nhé!

Yêu bố.

Hà Mơ - Nguồn: truyenngan

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Nụ hôn ngược nắng



Có những người, suốt đời chỉ đi tìm một nụ hôn...


***

Có những con người suốt đời đi tìm những điều lớn lao để thỏa mãn khát khao chinh phục...

Có những người chỉ muốn tìm được cho mình một chỗ dựa cho hiện tại và mãi về sau...

Có những người chỉ muốn giữ được những thứ dù bé nhỏ, tầm thường với người đời, nhưng với mình lại là thứ không dễ gì đánh đổi...

Có những người, suốt đời chỉ đi tìm một nụ hôn...



Mạc Ly

Ly vẫn thường nghĩ rằng mình không có duyên với những nụ hôn, bởi bản thân cô đã đánh mất tình yêu của mình bằng chính những nụ hôn ấy, đến hai lần.

Mối tình đầu của cô bắt đầu từ những năm phổ thông với một cậu bạn cùng lớp. Người ta thường bảo, tình học trò là mối tình đẹp nhất. Có lẽ vậy. Thuở mới yêu, Ly thấy mình thật hạnh phúc và may mắn. Cô gái 17 tuổi lần đầu tiên biết đến mùi vị của tình yêu, biết xốn xang khi bất chợt gặp ánh mắt của ai đó, biết chăm chút hơn cho bản thân, biết quan tâm và lo lắng nhiều hơn cho ai đó...

Tình yêu của những ngày đó thật trong sáng và vô tư, chẳng lo nghĩ gì nhiều đến tương lai đang miệt mài ở trước. Là những ngày cùng nhau đến trường dù mưa hay nắng, rồi trốn bạn bè để hẹn hò riêng với nhau, những cái xiết tay thật nhẹ và những cái ôm ngượng ngùng của thời vụng dại...

Hơn một năm sau, cậu bạn ấy đi du học ở Pháp. Ly tiếp tục học Đại học với một tình yêu đang ở phương trời khác. Những ngày đầu xa nhau, nhớ nhung nhiều, mong ngóng nhiều và hụt hẫng cũng không thiếu. Ly vẫn nghĩ đơn giản chỉ là vì sự xa nhau về khoảng cách mà ai trong hoàn cảnh này cũng phải trải qua.

Ly vẫn chờ đợi vào một sự trở về. Cho đến khi, Phong –người yêu cô – không còn gọi điện và mail thường xuyên cho cô nữa, anh cũng không online yahoo, facebook im lìm như một sự biết mất thì Ly thực sự bất an.

Một buổi tối mùa đông nào đó, Ly không còn nhớ nữa, facebook Phong được mở lại, ảnh đại diện được thay bằng tấm ảnh anh đang hôn một cô gái lạ rất tình tứ, mối quan hệ cũng được thay đổi, những lời chúc mừng từ bạn bè anh... Ly thấy mình muốn khóc thực sự, và nước mắt, như an ủi cô, đã chảy tràn ra nhòe mờ cả nụ hôn ngọt ngào của hai người đó... Mối tình đầu của cô khép lại không có lấy một câu giải thích.

Gần ba năm sau, Ly bắt đầu một cuộc tình mới. Người ấy tên Hưng, hơn cô 3 tuổi và làm cùng công ty với cô. Anh ấy khá điển trai, chín chắn, và thành đạt khi còn trẻ mà đã làm tới chức trưởng phòng kinh doanh. Nhiều người vẫn thầm tiếc cho anh khi yêu cô, bởi bên anh, cô thật nhỏ bé. Cô biết tất cả những điều đó, và không phản ứng gì bởi chính cô cũng cảm thấy như thế.

Tình yêu lần này bớt đi những xốc nổi, những đam mê của thuở trước, nó dạn dĩ, tĩnh lặng và trải nghiệm nhiều hơn. Mọi chuyện tưởng như sẽ bình yên, nhưng ông trời dường như lại muốn thử duyên cô một lần nữa.

Sinh nhật anh, Ly chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, chỉ đợi anh tan làm ở công ty, hai người sẽ có một buổi tối bên nhau thật lãng mạn. Nhưng hơn 8h tối, Hưng vẫn chưa về, cô gọi điện thì anh không bắt máy. Thấy bất an, cô đến thẳng công ty để xem anh có còn ở đó. Linh cảm mách bảo cô có chuyện không hay nên cô càng lo lắng và muốn nhanh chóng đến công ty.

Cánh cửa thang máy bật mở, cô gần như chết đứng. Hưng đang hôn cô thư ký của mình thắm thiết. Ly bỏ chạy ngay lập tức, mặc cho tiếng Hưng đang gọi ở phía sau:

- Ly ơi, nghe anh giải thích đã!

Thêm một cuộc tình nữa khép lại, lần này, Ly không cần bất cứ một lời giải thích nào.

Hai lần yêu, hai lần bị phản bội, Ly không còn tin vào thứ tình cảm mà nhiều người khát khao ấy nữa. Những ngày không yêu, sáng café rồi tới cơ quan, chiều tan làm muộn rồi ghé qua quán cơm ngang đường ăn cho xong bữa tối.

Ở một mình nên nấu ăn cũng là việc không mấy hào hứng. Tối về, tắm rửa, rồi online, check mail, xem phim và đến lúc mọi người tắt đèn đi ngủ, Ly cũng làm điều tương tự. Thế là hết một ngày. Chuỗi ngày nhàm chán lặp đi lặp lại rồi cũng thành quen.

Chỉ là, trong thế giới bé nhỏ của những kẻ độc thân, vẫn có những nỗi cô đơn to đùng như vốn dĩ...

Phong đã trở về nước và muốn hai người gặp nhau. Ly hơi đắn đo, nhưng rồi cũng đồng ý. "Chỉ là một cuộc gặp mặt thôi mà, có gì to tát đâu. Không còn là người yêu, chí ít anh ấy cũng là bạn học mình".

Vẫn giữ thói quen cũ, Ly trang điểm nhẹ và mặc một chiếc váy trắng rồi đến chỗ hẹn khá sớm. Quán café không đông người như mọi khi, cô gọi một cappuchino rồi ngồi đợi Phong. Hơn 30 phút trôi qua, cô nhận được điện thoại của anh.

- Anh xin lỗi, anh có việc gấp không thể đến gặp em được.

- Không sao, bây giờ em cũng có chút việc phải đi. – Ly nhẹ nhàng.

- Vậy hả? Trùng hợp thật. Vậy hẹn em khi khác nhé! Anh sẽ gọi cho em sau.

- ...

Ly cúp máy. Quả là trùng hợp thật, ngần ấy năm trôi qua, ông trời vẫn còn muốn trêu đùa mình hay sao? Ly bước ra quán café với tâm trạng không mấy dễ chịu, cô thả bộ trên phố để tự lấy lại tinh thần.

Hà Nội mùa thu thật đẹp, tiết trời dễ làm con người ta dịu lại những nỗi buồn và quên đi phiền muộn. Đang vơ vẩn suy nghĩ, cô nghe thấy phía sau mình có tiếng "tách" của máy ảnh. Lúc đầu cô không để ý lắm, nhưng những tiếng "tách" ấy mỗi lúc một gần mình và nhiều thêm, cô quay lại với ánh mắt tò mò.

Lúc vừa quay người, ánh mắt cô chạm phải những tia sáng phát ra từ ống kính máy ảnh đang chĩa trực diện vào mình. Cô chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Anh chàng nhiếp ảnh nheo nheo mắt, nhìn cô hơi bối rối rồi nhoẻn miệng cười.

- Tôi xin lỗi!

Anh ta nói với vẻ chất giọng không thể ngọt hơn. Cô nhíu mày hơi khó chịu, không đáp lại anh ta rồi lại tiếp tục bước đi. "Ở đâu ra lại có người vô duyên đến thế!".

Chiều hôm đó, cô ghé qua vài shop quần áo, vào nhà sách để ngắm nghía rồi ăn tối ở một quán fast - food quen thuộc. Một ngày nữa sắp kết thúc, ngoại trừ cuộc hẹn lỡ dở với Phong và anh chàng nhiếp ảnh vô duyên chụp hình mình lúc chiều thì hôm nay cũng là một ngày khá thoải mái với Ly. Đó là vì cô không biết rằng, đêm hôm đó có người đã theo cô về đến tận nhà.

Tử Nguyên

Đẹp trai, hào hoa, và lãng tử, Nguyên – một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi có tiếng ở Hà Nội là niềm ao ước của biết bao cô gái. Anh có một gu thẩm mĩ cực tốt và một sức sáng tạo tuyệt vời. Tác phẩm của anh luôn nhận được phản hồi tích cực từ những người thưởng thức, hoặc khiến người ta phải trầm trồ vì cái lạ và độc, đôi lúc lại khiến họ phải nín lặng bởi chiều sâu và ý nghĩa, có khi lại khiến người xem thấy hồ hởi và phấn khích. Những bức hình của anh rất đa dạng và chiếm được cảm tình của mọi người.

Còn trẻ, nhưng Nguyên đã có được hai buổi triển lãm cho những bức ảnh của mình, một thành tích không phải ai cũng có được. Cũng như trong nghệ thuật, Nguyên rất biết tìm cảm hứng sống cho mình. Với anh, cuộc đời chưa bao giờ nhàm chán và tẻ nhạt.

Anh biết cách khuấy động cuộc sống của mình và mang lại màu sắc riêng cho nó. Tuy nổi tiếng là đào hoa, nhưng tuyệt nhiên, Nguyên vẫn chưa tìm được tình yêu cho mình. Có lẽ, đó chính là thứ duy nhất còn thiếu trong bức tranh của Nguyên.

Nếu như không có buổi chiều hôm đó...

Nguyên xách máy tha thẩn đi khắp các con phố để ghi lại những khoảnh khắc của Hà Nội đang vào thu. Hà Nội vào thu thật đẹp, đẹp mê hoặc lòng người. Những chùm hoa sữa điểm sắc vạt nắng điềm nhiên vươn mình dịu dàng trên từng góc phố, rồi cái lạnh nhè nhẹ len lỏi trong từng cơn gió vi vu...

Nhưng dường như Nguyên vẫn chưa ưng ý với những góc ảnh của mình, vẫn thiếu một cái gì đó để tạo nên điểm nhấn của từng khoảnh khắc.

Chỉ đến khi ống kính bắt gặp một người con gái mặc chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài xõa trên lưng đang bước đi như vô thức bên dòng người đông đúc, anh bắt đầu bấm máy liên tục như muốn lưu lại mọi chuyển động của người con gái đó. Đang mải mê với việc chụp ảnh từ phía sau, thì ánh mắt cô gái quay lại lọt vào giữa khung hình.

Mọi thứ gần như không thể hoàn hảo hơn được nữa, anh tiếp tục bấm máy. Chưa kịp hài lòng với những tấm hình mình chụp, Nguyên giật mình nhìn lên, sững sờ trong giây lát rồi chỉ biết mỉm cười và nói xin lỗi. Cô ấy không nói gì mà quay người lại rồi tiếp tục bước đi ngay sau đó.

Từ giây phút anh chạm phải ánh nhìn lơ đễnh, có chút cô độc trong mắt cô, anh biết, người con gái này thuộc về mình. Và việc duy nhất anh muốn làm ngay lúc đó, là được chạm môi mình lên bờ môi có chút đắn đo kia...

Nguyên âm thầm đi sau cô gái xa lạ kia suốt buổi chiều hôm đó và theo cô về đến tận nhà. Anh đứng ở phía dưới rất lâu, chờ đến khi ánh đèn từ căn nhà kia tắt lịm mới rời đi.

Đêm hôm đó, Nguyên tiếp tục nằm mơ một giấc mơ mà gần như ngày nào anh cũng trải qua. Đó là hình ảnh một cô gái mặc chiếc váy trắng bước về phía anh nhưng không thể nhìn rõ mặt. Điều duy nhất anh cảm nhận được trong giấc mơ của mình, là cô gái ấy cũng dịu dàng, thanh thoát và có một tia nhìn cô độc...

Mạc Ly

Ly dậy sớm, hít thở thật sâu, đứng trên ban công ngắm nhìn ngày mới rồi chuẩn bị đến công ty. Từ khi chia tay Hưng, cô đã xin nghỉ việc và chuyển sang nơi làm mới. Cô cũng chỉ tình cờ gặp lại anh vài lần, những lần gặp nhau với màn đối thoại xã giao nhạt thếch. Cô đã từng trông chờ một điều gì hơn thế, một lời xin lỗi chăng? Có lẽ vậy, nhưng nó vẫn chỉ là sự trông đợi của cô mà thôi.

Ly bước xuống nhà và đang mở khóa cổng thì thấy một hộp quà khá lớn đặt ở ngay đấy. Cô ngạc nhiên cầm lên, hộp quà không đề người gửi, cũng chẳng đề tên người nhận. Cô phân vân không biết có nên mở ra hay không. Đang loay hoay xem xét cái hộp thì một tấm thiệp rơi ra. "Tặng cô, cô gái váy trắng! Món quà xem như lời xin lỗi cho buổi chiều hôm qua. Chúng ta, có thể làm bạn đấy!"

Ly mở chiếc hộp ra, trong đó là một bức ảnh... của cô. Là bức ảnh hôm qua anh ta đã chụp. Ly cũng chẳng để ý xem vì sao anh ta biết địa chỉ nhà mình để gửi ảnh, chỉ thấy bất ngờ vì anh chàng đó tuy vô duyên nhưng cũng khá... thú vị. Cô lên nhà đặt bức ảnh ngay ngắn trên bàn rồi vội vàng đến công ty, thấy mình háo hức lạ.


***

- Khi nào em rảnh? Anh muốn gặp em, cũng như để xin lỗi cho lần thất hẹn trước. – Tin nhắn từ Phong.

- Anh có chắc lần này sẽ không như thế?

Tin nhắn gửi đi, Ly cũng không hiểu vì sao mình lại nói như thế nữa. Cứ như là Ly đang chờ đợi sự thương hại từ Phong vậy, nhưng thực sự không phải thế. Cô chẳng rõ nữa.

- Sẽ không như thế nữa đâu. Bao giờ thì mình có thể gặp nhau?

- Chiều thứ 7 này đi.

...

Khung ảnh chàng trai kia tặng Ly vẫn để ở bàn làm việc. Thỉnh thoảng nhìn vào nó, Ly bất giác thấy vui vui. Dù cô gái trong hình biểu cảm không được vui, nó mang nét buồn chỉ riêng cô mới hiểu và từ lâu nét cảm xúc ấy đã thuộc về con người cô, nhưng điều làm cô thích thú chính là món quà này được gửi từ một người lạ mặt.

Mình muốn gặp lại anh ta...

***

Phong đón cô từ công ty, hai người đến một quán ăn Pháp khá lãng mạn và cùng dùng bữa tối.

- Em vẫn thế, không thay đổi gì nhiều. – Phong rót rượu cho cô rồi nói.

- Anh muốn em phải thay đổi ư? – Cô cười.

- Chà, cô gái này đã trưởng thành rồi đây!

- Là cuộc đời buộc người ta phải lớn lên thôi. – Cô không hiểu sao mình lại muốn châm chọc Phong đến thế.

- Lâu nay em thế nào? Đã có ai chưa?

- Có rồi, và cũng mất rồi.

- Thế là bây giờ, em vẫn độc thân đúng không? – Phong vẫn tiếp tục dù thấy Ly không mấy hào hứng với cuộc trò chuyện này.

- Vâng. Anh vui lắm nhỉ? Thế anh và cô bạn gái kia...

- Anh muốn chúng mình quay lại! – Không để Ly nói hết câu, Phong đã nói nhanh suy nghĩ của mình.

Sự im lặng nặng nề kéo chùng bầu không khí. Cả hai đều không biết nói thêm gì nữa.

- Anh sẽ chờ câu trả lời của em.

...

Ly từ chối để Phong đưa mình về. Đầu cô hơi choáng, có thể vì rượu khá mạnh, cũng có thể vì câu nói của Phong. Cô đi bộ một quãng rồi đợi bus đến. Bus khá đông, cô để ý thấy một chỗ trống cạnh một chàng trai nên không ngại ngần bước lại đó rồi ngồi xuống. Chiếc xe lắc lư rời bến, cô thấy khá mệt.

Không biết có chuyện gì xảy xa, đến lúc choàng tỉnh, cô thấy trên vai mình đang mang thêm chiếc áo khoác, chàng trai bên cạnh cũng không ngồi đó nữa. Ly nhìn quanh xe, chẳng ai chú ý đến cô. Đến bến cuối, cô cùng xuống xe với mọi người, vẫn ngơ ngác cầm trên tay chiếc áo khoác, của ai cô cũng không rõ.

Về đến nhà, cô mệt mỏi tắm rửa rồi lên giường nằm. Lúc định treo chiếc áo kia lên thì một chiếc di động rơi ra, chuông reo báo có cuộc gọi đến. Cô nghĩ chắc chủ nhân đang muốn tìm lại điện thoại nên nhấc máy.

- Alo, cho tôi hỏi...

- Lần sau, đừng đi bus khi đang say, váy trắng ạ! Em có thể bị bắt cóc đấy!

Tử Nguyên

Sau khi chọn được bức ảnh ưng ý nhất, Nguyên cẩn thận đóng khung và gói thành một hộp quà khá đẹp. Sáng sớm, anh đã đến và đặt nó dưới cổng nhà Ly, như một món quà bất ngờ, cũng như cách để "tiếp cận" cô và xích hai người gần lại với nhau hơn. Anh đứng đó và quan sát hết mọi động thái của cô, và chỉ yên lòng ra về khi nhìn thấy một niềm vui nhỏ từ ánh mắt cô.

Từ khi gặp cô, anh có thói quen đứng đợi một người ở con phố này, âm thầm và lặng lẽ. Có lẽ cô không biết rằng cuộc sống của cô có thêm sự hiện diện của anh, một người con trai lạ mặt và chỉ quan sát cô từ xa. Nguyên vẫn rất kiên trì với ý định của mình.

Như một sự tình cờ có sắp đặt, tối đó, Nguyên gặp Ly ủ rũ bước lên xe bus, và thật không khó để cô có thể ngồi gần anh. Đến lúc Nguyên định quay sang bắt chuyện, thì thấy Ly đã ngủ gục trên vai anh từ lúc nào. Anh mỉm cười. Quả thực, mọi việc đúng là một sự ngẫu nhiên sắp xếp của ông trời.

Nguyên đợi đến lúc Ly về đến nhà thì gọi vào số điện thoại anh và chờ cô bắt máy. Và bây giờ, anh có một cuộc hẹn với Ly vào cuối tuần này.


Anh đến chỗ hẹn sớm đến hơn nửa tiếng, nhưng không ngồi vào bàn đã đặt trước mà chọn một vị trí khuất hơn và liên tục nhìn vào cửa ra vào. Quán café ngoài anh, chỉ có vài cậu học sinh và một đôi nam nữ nữa. Hai người họ trông khá tình cảm với nhau. Anh không chú ý nhiều, chỉ mong nhanh đến giờ hẹn để được gặp cô.

Ly bước vào vẫn giản dị, nhẹ nhàng và tinh khôi như anh biết. Cô bước đến chiếc bàn đã được anh đặt từ trước và chậm rãi ngồi xuống. Nguyên thấy cô đưa mắt nhìn quanh quán, rồi ánh mắt hơi chững lại trước đôi nam nữ kia. Rồi cô quay mặt đi, đưa tay lên mặt mình. Hình như, cô đang lau nước mắt...

Mạc Ly

Anh chàng vô duyên và kỳ cục kia hẹn cô đi café. "Thôi được, dù gì mình cũng cần phải cảm ơn vì bức ảnh và còn phải trả áo cho anh ta nữa."

Hôm đó, có một chút việc nên cô đến chỗ hẹn hơi muộn, không ngờ anh chàng kia còn tới muộn hơn mình. Quả là nhiếp ảnh gia, gout thẩm mĩ không tồi. Quán này có cách trang trí thực sự rất bắt mắt. Quán không đông khách, cô ngồi xuống chiếc bạn anh ta đã dặn trước rồi lơ đễnh nhìn xung quanh.

Là Hưng, anh ta cũng đang ở đây với cô thư kí ấy. Hai người đó bên nhau cũng đã lâu rồi đấy. Cô chợt thấy tủi thân, và bế tắc cho chính mình hiện tại. Hai mối tình dang dở, hai lần bị phản bội niềm tin. Phong đã đề nghị quay lại sau ngần ấy năm. Còn Hưng, đang ở kia với cô thư kí đã từng hôn nhau rất công khai trong thang máy dù lúc ấy anh vẫn mang danh nghĩa là người yêu cô. Có chút ích kỉ nhỏ nhoi đang nhen nhóm trong cô. Vài giọt nước mắt rơi xuống.

- Chào cô. Tôi tên Nguyên.

Anh vừa nói vừa ngồi xuống trước mặt cô. Ly hơi giật mình.

- Chào anh, tôi là Ly.

- Có vẻ như việc gặp tôi khiến cô không thoải mái lắm?

- Tôi xin lỗi, nhưng sao anh lại nói như thế?

- Nước mắt vẫn còn ướt kìa, cô gái...

- Anh có thể ra ngoài cùng tôi được không?

Hai người bước ra khỏi quán café và đi tới một công viên gần đó. Thời tiết bên ngoài khá thoáng khiến cô thấy dễ chịu hơn. Ngồi cạnh nhau bên ghế đá, nhìn đám trẻ con vui chơi xung quanh nhưng cô không biết nói gì với chàng trai này. Cuối tuần nên công viên có khá nhiều những đôi tình nhân đang hẹn hò. Họ nắm tay, ôm ấp và không ngại ngần trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào của hạnh phúc. Ly thấy hơi ngượng nên đứng dậy.


- Thật buồn cười, nhưng, tôi nghĩ mình không có duyên với những nụ hôn. Ngay cả lúc muốn yên tĩnh một chút, cũng bị những nụ hôn kia quấy rầy.

- Cô có chắc rằng vì mình không có duyên hay cô chưa tự cho mình một cơ hội tìm kiếm may mắn với nó?

- Tôi không biết, đã hai lần tôi mất người yêu chỉ vì những nụ hôn đáng ghét đó!

- Vậy xin lỗi, tôi có thể hôn cô được không?

Ly trợn tròn mắt nhìn chàng trai đang đứng trước mắt mình và không tin vào những gì vừa nghe thấy. Không để cô kịp tin, Nguyên đã nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc cô, và đặt lên môi cô một nụ hôn không thể dịu dàng hơn. Ly không chống cự.

Hoàng hôn đang buông xuống ngay phía sau họ, ánh nắng chiều bỗng nhiên vàng rực rỡ. Việc chấp nhận hôn một người con trai khi chỉ gặp đến lần thứ ba, cũng khó hiểu và vô lý y như việc bạn chụp một bức hình và đặt nó ngược nguồn sáng vậy. Biết là trái với tự nhiên, trái với những quy luật logic từ trước, nhưng nó lại cho bạn một tấm hình với góc nhìn đặc biệt.

Không biết câu chuyện của Nguyên và Ly sẽ tiếp diễn như thế nào, chỉ biết rằng, hiện tại, họ đã phá vỡ mọi quy tắc và đã tìm được nụ hôn của chính mình.

truyenngan.com.vn

Vì anh không sợ mất em


Anh lấy của cô chữ "trinh" và trả về cho cô chữ "khinh"

Cô là Cỏ. Cô xấu xí, không có duyên, mỏng manh hoang dại, và tròn vo.

Anh là Gió. Anh lãng tử, galăng, đào hoa, mạnh mẽ và đa tình.



Năm cô 16 – là lúc anh 17.

Hai con người thuộc về hai thế giới gặp nhau.

Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh chê cô xấu và chán nản khi nhìn cô...

Tuổi trẻ của họ, là những năm tháng anh hờn hợt – còn cô thì nồng nàn.

Với anh, cô là người tình hờ. Với cô, anh là tất cả.

Anh đa tình, cô giỏi chịu đựng. Anh sành đời, cô gà mờ.

Tình yêu của cô – không ích kỉ, không thèm khát, không ham muốn. Là tình yêu nhẹ nhàng, nhưng rất sâu và rất thật.

Tình yêu của anh – không thuộc về nơi cô...

Năm cô 19 – là lúc anh 20.

Cô trao tấm thân cho anh.

Anh dạy cô hút thuốc, cô có hút – nhưng không ghiền.

Anh dạy cô uống bia, cô có uống – nhưng lại ói ra hết.

Anh dạy cô làm tình, cô làm anh lên đỉnh – nhưng không bằng những người phụ nữ ngoài kia.

Anh lấy của cô chữ "trinh", và trả về chữ "khinh".

Cô vẫn chấp nhận.

Cô chung thuỷ đến đáng thương. Anh nhận ra nhiều điều. Và xem cô như một chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất.

Khi tâm trạng đâm vào ngõ cụt, anh tìm cô.

Khi anh buồn, cô cứ ở mãi một chỗ nghe anh nói và dỗ dành anh.

Thấy anh đau vì một người con gái khác, cô không ghen – chỉ buồn theo anh.

Cô cứ ở mãi một chỗ, đợi chờ anh.

Anh cứ rong chơi mãi, vì biết cô sẽ đợi...

Sinh nhật lần thứ 25 của anh, anh ngỏ lời cầu hôn cô.

Anh cho cô bốn tháng để suy nghĩ – nhưng biết chắc câu trả lời, anh âm thầm chuẩn bị hôn lễ.

Sinh nhật lần thứ 24 của cô, cô đồng ý làm vợ anh.

Không có gì là bất ngờ, vì cô yêu anh.

Không có gì là bất ngờ, vì từ lâu – anh xem cô là tri kỉ...

Lấy nhau về, anh vẫn không bỏ được thói trăng hoa – còn cô, vẫn là người phụ nữ đứng sau và chờ đợi anh.

Lấy nhau về, nhiều lúc anh bỏ mặc cô ở nhà một mình tận ba bốn ngày, có khi là một tuần – thế mà cô chẳng trách móc anh một câu nào cả.

Lấy nhau về, anh hỏi cô:" Sao em không cấm cửa anh?!" – cô trả lời:" Vì em biết mình không thể ràng buộc anh".

Lấy nhau về, anh càng đa tình hơn – cô càng chung thuỷ hơn...

Năm cô 30 – là lúc anh 31.

Biến cố xảy ra. Anh chạy theo một người đàn bà khác.

Ôm ấp con ả ấy về nhà.

Cô đi chợ về, thấy đôi giày đỏ – tự động đóng cửa ra cafe ngồi.

Trưa – cô gặp con ả ấy trước cửa.

Chiều – cô để lại cho anh một tờ giấy:

" Người ta có thể làm người tình hờ của nhau cả đời, nhưng để làm vợ hờ – là rất khó. Cái giá của một người vợ rất lớn, không phải con đĩ nào cũng có quyền chỉ thẳng vào mặt em mà nói:

– "Giữ được chồng còn không thể thì mày làm được gì?!".

Anh không sợ mất em, cho nên anh mất em rồi đấy."

Tối – anh đọc tờ giấy, vò nát, nước mắt rưng rưng...

Anh yêu cô từ lúc nào không hay...