Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Truyện ngắn Em Nợ Anh,Nợ Anh Cả Cuộc Đời

Cuối cùng anh cũng lấy vợ! Cô đã bao lần giục Anh hãy lấy vợ, vậy mà giờ đây, khi cầm tấm thiệp hồng trên tay, sao cô lại thấy lòng mình nhói đau thế này? Phải chăng cô yêu Anh? Không. Cô đã nói với Anh là cô không yêu Anh rồi mà. Hay là cô đã quen với sự hiện hữu của Anh bên cô suốt chừng ấy năm? Uh, cũng có thể. Nhưng thế thì sao cô lại đau đớn thế này?

… Ngày ấy, cô và Anh cùng học trường múa, nhưng Anh lớn hơn cô một tuổi nên thường tỏ ra đàn anh, luôn bao bọc cô. Anh và cô đã từng chia nhau từng nắm xôi sau những buổi đi tập về hay củ khoai mẹ anh gói cho mang theo. Anh đã từng đứng co ro trong cái lạnh từ Bờ Hồ thổi vào ở bến tàu điện để đón cô những khi cô đến lớp học. Anh cũng đã từng xuýt xoa khi cô tập nhiều đến nỗi các đầu ngón chân bị sưng phồng lên. Và Anh cũng đã từng cùng cô tha thẩn dạo bước quanh Bờ Hồ những chiều hè lộng gió. Ngày ấy, hai đứa thích thú cười vang khi Anh ném thia lia một mảnh sành lướt trên mặt hồ. Cứ như vậy, Anh đã cùng tuổi thơ cô lớn lên. Và cô thì cứ vô tư đón nhận tất cả những sự chăm sóc của Anh mà không hề biết rằng, đã bao lần Anh nhìn cô tha thiết rồi bất chợt luống cuống quay đi khi cô quay lại hay những lần Anh vô cớ giận hờn khi có chàng trai nào đó thân mật trò chuyên cùng cô.

Rồi cô đành bỏ dở niềm đam mê nghệ thuật của mình để thi vào trường sư phạm, vì theo như ba mẹ cô nói, đó là nghề ‘’Xướng ca vô loài’’, còn Anh vẫn tiếp tục học lên. Hai đứa không còn nhiều thời gian ở bên nhau nữa, Anh không còn được ở bên để chăm sóc cho cô nhiều nữa và thế là cô mỗi ngày một rời xa Anh hơn. Những năm học múa với chế độ tập luyện khắc nghiệt đã tạo cho cô một thân hình tuyệt đẹp, cộng với khuôn mặt hơi tây, xinh đẹp, quyến rũ, cô đã trở thành một vệ tinh lấp lánh với bao chàng trai si tình vây quanh. Nhưng trái tim kiêu hãnh của cô chưa có chủ nhân, nó chưa từng run rẩy, loạn nhịp vì ai. Cô cứ thản nhiên đón nhận tất cả nhưng tấm lòng si ấy như đó là điều tự nhiên mà cô được hưởng. Và vô tình, cô làm tan nát bao trái tim son trẻ, trong đó có Anh.

Thế rồi điều gì phảI đến cũng đến, cô đã gặp Tuấn, người đàn ông của đời cô. Người đã mang lại cho cô một trang mới của cuộc đời, người đã làm cho cô biết thế nào hạnh phúc, và cũng là người làm cho cô biết thế nào là đau khổ. Tuấn đã bị “tiếng sét ái tình” đánh trúng ngay từ lần đầu gặp cô. Tuấn bỏ ra bao nhiêu buổi chiều lẽo đẽo theo chân cô trên đường cô đi học về, nghĩ ra bao nhiêu câu chuyện, trò đùa để kiếm tìm một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cô. Tuấn đã phải cất công đi tìm biết bao lần để làm vừa lòng những ý thích ngông cuồng, dở hơi của cô mà mục đích chỉ là để anh phải nản lòng, phải bỏ cuộc. Rồi mỗi ngày một chút, cô nhận ra đằng sau khát vọng chinh phục của Tuấn là một tình yêu thực sự mà cô hằng mong mỏi, là một tâm hồn bao dung, chân thành. Cô đã chấp nhận và đến với Tuấn với tất cả tình yêu đầu trong trắng. Cô và Tuấn đã có những tháng ngày tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Cô và Tuấn đã có những giờ phút say đắm, phiêu bồng trong mộng ảo tình yêu.

Cô đã quên bẵng mất Anh cùng những tháng ngày thơ dại. Nhưng Anh vẫn không quên cô, không thể quên được cô. Anh vẫn luôn luôn dõi theo cô, canh chừng cho cô, sợ rồi lỡ ai đó vô tình làm cô đau.Thế rồi cái điều Anh lo sợ ấy cũng tới. Tuấn đã không giữ được cô cho đến hết cuộc đời mình như anh đã từng nói. Tuấn đã không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình, anh làm trái tim cô tổn thương… mà một trái tim kiêu hãnh như cô thì không bao giờ chấp nhận sự nửa vời trong tình yêu. Cô chủ động nói lời chia tay trong một chiều cuối thu đầy giông gió, báo hiệu một mùa đông giá rét, tái tê như tâm hồn cô những ngày sau đó.Cô thực sự suy sụp, tan nát và hoài nghi vào cuộc đời sau sự đổ vỡ của mối tình đầu. Khi đó, Anh lại đến bên cô, là bến bờ bình yên cho cô tránh bão, là bờ vai bao dung cho cô gục đầu vào để chút hết những muộn phiền, đau khổ. Anh cứ lặng lẽ bao bọc cô như ngày nào mà không hề đòi hỏi, không hề tính toán. Cõi lòng Anh tan nát khi thấy cô buồn, khuôn mặt Anh bừng sáng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi nở trên môi cô. Anh cứ đau cùng cô, buồn cùng cô và vui sướng cùng cô như thể cô chính là cuộc đời Anh vậy.

Nhưng một lần nữa cô lại làm Anh đau khổ. Một ngày chẳng nắng, chẳng mưa, chẳng vui, chẳng buồn, cô gọi Anh đến và thản nhiên nói:

- Cuối tháng em lấy chồng. Anh đến nhé.

Anh ngồi chết lặng vài giây. Rồi Anh hỏi, như không tin vào tai mình:

- Em lấy chồng? Mà lấy ai?

Cô trả lời nhát gừng:

- Lấy ai mà chẳng thế.

- Nhưng ai mới được chứ?

- Long.

Cô trả lời.

- Long? Nhưng em đâu có yêu anh ta?

Cô lặng im không nói. Anh nắm chặt lấy hai bàn tay cô khiến cô đau nhưng cô không rút tay lại, Anh gần như gào lên vì tuyệt vọng:

- Tại sao em lại làm thế chứ? Tại sao?

Cô vẫn ngồi im, mặc cho Anh lắc, giật, lay hai cánh tay cô.

- Em có biết là anh yêu em không? Em có biết là anh yêu em nhiều đến chừng nào không?

- Nhưng em chỉ coi anh như một người bạn thôi.

- Nhưng anh không muốn làm bạn của em! Anh không thể hiểu nổi em. Ngày xưa em chọn Tuấn vì em yêu Tuấn. Còn Long, em đâu có yêu Long? Vậy vì sao lại là Long mà không phải là anh? Long hay anh thì có khác gì đâu? Bởi vì đằng nào thì em cũng có yêu đâu?

Cô ngồi như hoá đá, mặc cho Anh chút xuống cô hàng trăm câu hỏi Tại sao? Đôi khi, người ta bước vào hôn nhân như một người mắc chứng mộng du, đến một lúc giật mình tỉnh ra, họ thấy mình đang đi trên một sợi dây căng trên mái nhà, họ muốn tụt xuống nhưng không thể, thế là họ đành phải nhắm mắt đi tiếp. Cô nghĩ mình bây giờ thật giống như vậy. Cô không yêu Long mà chỉ thương Long, anh ấy thật thà đến ngây ngô và yêu cô đến khờ dại. Thế rồi trong một lúc mủi lòng, cô đã chót gật đầu đồng ý, một cái gật đầu vô trách nhiệm để đến bây giờ cô tự thấy mình phải có trách nhiệm với nó.

Buổi tối trước ngày cưới cô, Anh đến. Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn cô đau khổ và ngồi thu mình trên chiếc ghế. Ba, mẹ cô biết ý đã ngầm ra hiệu cho mọi người tránh đi nơi khác. Cô ngồi lặng lẽ bên Anh, muốn tìm lời an ủi Anh nhưng cổ họng cô nghẹn đắng, cô chỉ sợ nếu cô nói một câu thôi, cả cô và Anh sẽ oà khóc mất. Đến mười giờ Anh về vì mọi người không thể chờ lâu hơn đã quay trở về nhà. Anh tránh không nhìn cô và nói:

-Anh về. Chúc em hạnh phúc!

Nhìn cái dáng đi như muốn đổ gục xuống của Anh, cô bỗng oà lên khóc nức nở. Khóc cho một thời con gái hay khóc cho một mối tình? Không ai biết cả. Ngày mai cô lấy chồng. Ngày mai……

Ngày mai. Cái ngày cô lên xe hoa ấy, Anh không đến. Trước khi bước lên xe hoa, cố ghìm hai dòng lệ cứ chực tuôn chào, chào ba, mẹ xong, cô cố tìm trong đám đông hình bóng của Anh, nhưng không thấy

Những ngày sau đó, cô dồn hết tâm trí, tình cảm của mình vào công việc gia đình để không còn thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, và cũng để quên đi hết những chuyện xưa. Nhưng dù cô làm gì, ở đâu, Anh vẫn luôn dõi theo cô. Và chỉ cần cô gọi, Anh lại sẵn sàng đến, như ngày nào. Chỉ cần cô gọi! Cứ như vậy, Anh lại lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời cô mà không đòi hỏi. Như ngày nào. Mỗi khi cô buồn, cô đau khổ Anh lại là người để cô chút hết tâm sự. Mỗi khi cô cảm thấy cô đơn, Anh lại là người cảm nhận được đầu tiên. Anh luôn hiểu những điều cô nghĩ. Dường như trời sinh Anh ra là để cho cô, vì cô. Nhiều lần cô giục Anh lấy vợ vì mẹ chỉ có mình Anh là con trai, Anh chỉ cười buồn rồi bảo:

-Anh sẽ lấy vợ chứ nhưng chưa phải bây giờ.

-Vậy đến bao giờ thì anh mới lấy?

Anh nhìn xa xôi, ánh mắt như có sương có khói giăng mờ.

Mấy lần mẹ Anh ốm, cô đến thăm, bà nhìn cô rồi khẽ thở dài, bà bảo:

- Con xem có ai giới thiệu cho anh nó một đứa, chứ bác già rồi, chẳng sống được mấy nữa.

Anh nhìn cô với đôi mắt đầy đau khổ. Còn cô, cô nghẹn đắng, không biết nói gì.

Vậy mà giờ đây Anh sắp cưới vợ. Vợ Anh hơn Anh hai tuổi, đã có một đứa con riêng với người chồng trước. Nghe nói, chị rất giầu, lấy nhau xong họ sẽ dọn về sống ở nhà chị ấy. Lúc đưa thiệp cho cô, Anh như kẻ có lỗi. Anh bảo cô:

- Em nói gì với anh đi. Em nói thế nào anh sẽ nghe theo như thế.

Cô nhìn thẳng vào mắt Anh khẽ nói:

- Em thành tâm chúc anh hạnh phúc.

Anh đau đớn nhìn cô rồi chào cô ra về.

Vậy mà ngày hôm nay cưới Anh, cô lại không đủ can đảm để đến chúc mừng Anh. Cô viện cớ nhà có đám cưới cháu để gửi qùa mừng cho Anh, còn mình thì trốn đến quán cafe này để ngồi nhâm nhi nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim cô và thầm đếm thời gian chậm chạp rơi như những giọt cafe đang tí tách rơi trong chiếc ly. Giờ này chắc Anh đang tay trong tay với người vợ đi nhận sự chúc mừng của mọi người.

Phải chăng cô yêu Anh? Không. Cô đã nói là cô không yêu Anh rồi mà. Hay là cô đã quen với sự hiện hữu của Anh bên cô suốt chừng ấy năm? Uh, cũng có thể. Nhưng thế thì sao cô lại đau đớn thế này?

Anh,Em Đã Sai ...Những giọt nước mắt đã rơi,Giọt nước mắt đã quá muộn màng.

Truyện Uh tớ là con nhà nghèo

Nếu ai đó hỏi tớ “Nhà cậu giàu hay nghèo”. Ùh thì nhà tớ nhìn xuống thì cũng hơn nhìu người nhưng nhìn lên chẳng đáng bằng ai. Và tớ sẽ không ngần ngại trả lời rằng: “Tớ là con nhà nghèo!”




Nếu bọn con nhà giàu chửi tớ rằng : “Đồ con nhà nghèo!”, tớ sẽ ngẩng cao đầu trả lời rằng: “Ừh, đúng đấy, tớ là con nhà nghèo!” bởi vì không ai có quyền lựa chọn nơi sinh của mình và tớ chẳng việc gì phải tự ti khi tớ là con nhà nghèo!


Con nhà nghèo, tớ vẫn thường đi shopping dù chỉ để ngắm những mẫu thời trang mà tớ thích, hi vọng một ngày nào đó mở shop thời trang của riêng mình. Tớ vẫn thường vào những quán cafe sang trọng trong thành phố dù chỉ gọi “ Chị ơi cho em ly trà đá” và ngồi từ sáng đến tối dùng wifi free. Tớ vẫn vào Diamond Plaza chỉ là để ngắm quy mô hoành tráng và những đồ hàng hiệu cho mở mang tầm mắt. Nếu có đứa con nhà giàu nào bắt gặp tớ ở đó và cười khẩy thì tớ cũng sẽ cười lại. Tớ chẳng việc gì phải xấu hổ cả, những nơi con nhà giàu vào được thì con nhà nghèo cũng vào được bởi vì đơn giản những nơi đó mở cửa cho tất cả mọi người....


Nếu ai đó chửi tớ rằng: “Nghèo mà hay mơ mộng!”. Ừh, tớ mơ mộng đấy, mơ một ngày tớ trở nên thành đạt, mơ một ngày có thể bù lại những gánh nhọc nhằn trên vai ba mẹ, mơ một ngày làm được những gì mình thích. Nhưng tớ chẳng cần phải hổ thẹn vì cái ước mơ ấy. Bởi ít nhất tớ không giống ai kia, giàu mà chẳng có ước mơ, bởi ít nhất tớ đã tự nỗ lực bản thân để thực hiện ước mơ ấy chứ không phải ngồi chờ một ai đó ban phát cho. Và hãy chờ xem tớ sẽ làm được những gì....



Nếu ai đó bảo tớ “nghèo mà cũng bày đặt bố thí cho người khác!”. Ừh, tớ vẫn cho bà cụ ăn xin bên lề đường mấy tờ bạc cắc, số tiền tớ cho họ bao nhiêu không quang trọng quang trọng là ở đây khi đưa cho bà cụ đã tớ đã kéo thẳng tiền xếp lại ngay ngắn rồi đặc vào lòng bàn tay cho cụ.......và rồi mua giùm em nhỏ bán dạo một tờ báo như thế không có nghĩa là tớ “bố thí” mà tớ giúp họ với lòng thành của mình, là sự sẻ chia nho nhỏtừ số tiền nhịn ăn sáng của tớ. Chỉ có những ai chưa từng đồng cảm với số phận của người khác thì mới gọi đó là “bố thí”. Và tớ chẳng thèm chấp họ

Nếu ai đó nói với bạn bè trước mặt tớ rằng: “ Đừng chơi với nó vì nó là con nhà nghèo!” tớ sẽ chằng sao cả. Tình bạn bắt đầu từ lòng chân thành chứ không phải sự phù phiếm bề ngoài. Đừng đem cái mác con nhà giàu ra để hù doạ người khác, và tớ cũng không cần làm mọi cách để chơi với con nhà giàu. Bởi như thế bạn sẽ chằng tìm lấy được một tình bạn chân thành mà chỉ là sự lợi dụng nhau....



Nếu ai đó nói sau lưng tớ rằng: “ Ba mẹ nó là người nhà quê đấy!”. Tớ sẽ ngoảnh lại cười và ngẩng đầu cao hơn bao giờ hết: “ Ừh, đúng đấy! Ba mẹ tớ là người nhà quê, là những nông dân thực thụ!”. Nhưng ít nhất họ đã đào tạo ra những người trí thức chứ không phải những người trí thức rồi đào tạo ra những ung nhọt của xã hội....


Điều cuối cùng của tớ, tớ là con nhà nghèo, tớ có thể nghèo về vật chất nhưng không việc gì phải hổ thẹn cả. Tớ tự hào dù nghèo nhưng giàu về nhân cách, giàu về ý chí nghị lực và hiều thế nào là sống đẹp. Bạn có thể cười tớ nhưng xin đừng cười về nhân cách của tớ. Hãy chờ xem tớ làm được những gì bằng chính bước đi của mình và hãy nhớ rằng người giàu nhất thế giới này cũng đã từng trải qua những ngày tháng nghèo khó....

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Game Music city 121 audition mobile tải miễn phí

Sau sự xuất hiện của Phù thủy Hạt Mít, Thành phố âm nhạc luôn rộn ràng, sôi động với những hoạt động hội nhóm, ném gạch, quay số may mắn,..mang lại sự gắn kết của cả cộng đồng. Tiếp nối những thay đổi này, phiên bản Music City 1.2.1 mang đến nhiều sự bất ngờ thú vị mới dành cho các Music Citizen.
Điểm qua một số "Bất ngờ" mới của phiên bản Music City 1.2.1 nào!
1.Giao diện đăng nhập mới 
Woa, Music City 1.2.1 tiếp tục thay đổi giao diện mới, mở ra nhiều lựa chọn mới cho người chơi. Với giao diện này hứa hẹn sẽ có thêm chức năng kết hôn và những "Happy ending" tại Thành phố âm nhạc trong thời gian tới.
2. Ra mắt hành trang mới
Hành trang là vật dụng để đựng tất cả những gì Music Citizen mang theo ( như túi xách ý nhỉ ^^ ). Với những hành trang mới, các bạn sẽ rất tiện ích, không lo cồng kềnh mỗi khi đi lại hay đấu boss nữa nhé.
3. Thêm một số chỉ số mới , nâng cấp các chỉ số cho gamers
Phiên bản Music City 1.2.1 đã cập nhật thêm một số chỉ số dành cho game thủ và chức năng nâng cấp các chỉ số này.
- Máu
- Tấn công
- Phòng thủ
Đến gặp ngay phù thủy Hạt Mít ở khu báu vật để nâng cấp các chỉ số cá nhân.Với các chỉ số này, các Music Citizen sẽ biết "lượng sức mình"  rồi nhé ;) .
Hướng dẫn nâng cấp các chỉ số mới:
Nâng cấp cánh chính là cách để người chơi gia tăng chỉ số phòng thủ.
- Cánh thiên thần cấp 1 Thủ cơ bản: 0 Tăng theo mỗi level: 1
- Cánh tiên cấp 1 Thủ cơ bản: 0 Tăng theo mỗi level: 1
- Cánh thiên thần cấp 4 Thủ cơ bản: 20 Tăng theo mỗi level: 4
- Cánh tiên cấp 5 Thủ cơ bản: 30 Tăng theo mỗi level: 5
Để nâng cấp thành công cánh lên cấp cao người chơi cần sưu tập thẻ nâng cấp từ các bàn chơi Âm nhạc, 4K, Beat Up, Pikachu hoặc thẻ cũng có thể may mắn rơi ra từ các vị thần canh giữ bảo vật.
4. Xuất hiện THẺ NÂNG CẤP và các khu Làng bí mật
Music City 1.2.1 trở nên huyền bí hơn với các Khu Làng bí mật  Thẻ nâng cấp.
Thẻ nâng cấp và nhiều báu vật đang được cất giữ trong các khu Làng bí mật.
Trong phiên bản 1.2.1 sẽ cập nhật Làng Lá, Làng Gió, Làng Cát. Với sự xuất hiện này, các Music Citizen tha hồ săn đồ, làm náo loạn thành phố âm nhạc. 
Đối với mỗi người chơi, chỉ số phòng thủ sẽ là một trong những chỉ số quan trọng nhất để có thể vượt qua các khu làng.
Hướng dẫn làm nhiệm vụ tại các khu làng:
Music Citizen đi vào khu "Bảo vật" => Lựa chọn Khu làng muốn vào => Lựa chọn vật bổ trợ để đánh bại các vị thần canh giữ làng => Bắt đầu chiến thoai ^^
Xếp các biểu tương để dành chiến thắng trước các NPC và dành được những phần thưởng bất ngờ là rất rất nhiều Ngọc, Gold, Thẻ ép đồ.
Các bạn cũng có thể máy mắn có được chiến lợi phẩm là những vũ khí tối thượng
Đối với mỗi người chơi. Chỉ số phòng thủ sẽ là một trong những chỉ số quan trọng nhất để có thể vượt qua các khu làng
5. Thêm Mini game Kim Cương
Tại các khu làng bí mật, game thủ sẽ nhận được thêm một bất ngờ mới: Xuất hiện Mini game Kim Cương
Với luật chơi khá đơn giản và quen thuộc, các game thủ sẽ nhanh chóng tích lũy được kinh nghiệm và các chỉ số Máu, phòng thủ, tấn công.
Luật chơi:
Thành phố âm nhạc đang ngày càng mở rộng, thêm nhiều thử thách, nhiệm vụ mới…các Music citizen nhanh chóng cập nhật để chinh phục các đỉnh cao mới nhé!
 Tải bằng cú pháp
Tải game: TG 55064 gửi 6086

Truyện anh này mình cưới được chưa ?

Yêu nhau được mấy năm, chúng em “nghỉ giải lao” cũng đã vài lần, nhưng cuối cùng chung kết lại thì vẫn về với nhau. Đi xem bói, thầy bảo duyên thì ít, nhưng nợ quá nhiều. Cứ phải trói nhau đến hết đời mà… trả nợ dần! Nhưng giá như chỉ trói nhau và trả nợ bằng tình yêu chứ không phải bằng hôn nhân thì tốt biết mấy. Khổ một nỗi, ngoảnh đi ngoảnh lại em đã sắp sát deadline của “tuổi cưới”, chàng cũng đã lên dây cót tinh thần và muốn lập gia đình lắm rồi. Cơ mà, hành trình tiến tới hôn nhân thì chao ôi là nhức đầu và mệt não!
Thử thách số 1: Đám cưới nhà trai lo là chính
Tối cuối tuần, em với chàng đi chơi. Nếu ai đã yêu nhau đủ lâu đến độ đi chơi cũng thành thói quen thì chắc sẽ hiểu tình trạng của chúng em: Hết chuyện để nói! Nhất là với tần suất nhắn tin và gọi điện dày đặc của chàng, thú thật là em chẳng còn gì để tâm sự hay kể lể mỗi khi gặp nhau nữa. Chuyện hai đứa đã hết, thì phải lôi chuyện của bạn bè ra mà nói thôi. Đấy! Loanh quanh một hồi, thế nào lại nhắc ngay đến chuyện anh bạn thân của chàng, năm nay cưới vợ! Chàng kể, với giọng điệu vô cùng đồng cảm, rằng “Khổ thân nó, phải chạy vạy khắp nơi để vay tiền lo sửa nhà cưới vợ. Rồi bao nhiêu thứ phải sắm sửa”. Giá như chàng dừng câu chuyện ở đây, thì có lẽ em đã gục gặc đầu thông cảm cùng chàng rồi. Nhưng sau khi nghỉ lấy hơi, chàng lại chua thêm một câu “Đúng là lấy nhau chỉ có nhà trai lo là chính em nhỉ, nhà gái cứ tểnh tênh nhàn không!”. Ôi trời, chạm đúng tự ái của một đứa con gái chưa thích lấy chồng – là em đây. Cứ cho là nhà trai tốn hơn đi, nhưng nói thật, có tốn tiền tỉ thì vẫn là lời chán. Như em đây này, bố mẹ nuôi nấng, chăm chút, cho ăn học đàng hoàng, đi làm được mấy năm, báo đáp. Chăm sóc hai cụ chưa được bao lâu đã lại rục rịch lấy chồng! Được cả con gái nhà người ta về rồi còn so đo tính toán chuyện tiền bạc? Đấy là kiểu suy nghĩ gì thế?
Em điên lắm, nên xổ một tràng. Ừ thì em hay suy nghĩ, dễ tự ái và hơi thẳng tính, nhưng em nói đâu có gì sai? Trong lúc chàng vẫn chưa hết bàng hoàng thì em “chốt hạ” bằng một câu xanh rờn “Nếu cảm thấy quá mệt và tốn tiền thì tốt nhất là đừng cưới nữa anh ạ! Cứ yêu nhau như thế này thôi, thích thì sinh con, nhà anh anh ở, nhà em em ở, hằng ngày anh qua chơi với con, chơi chán thì về. Hề Hề!”. Em cứ nửa đùa nửa thật thế mà chàng hãi nhé. Đang lái xe mà phải quay hẳn đầu lại để nhìn thái độ của em. Tối về, chàng nhắn tin “Chỉ cần em đồng ý cưới anh, mình anh lo cho cả hai nhà cũng được!”. Em vừa đọc vừa khẽ mỉm cười. Đấy, thỉnh thoảng cũng phải làm căng, không là bị át vía và bắt nạt ngay!
Chướng ngại vật số 2: Ai là người tay hòm chìa khóa?
Chàng không phải công nhân viên chức, mà ở nhà làm kinh tế hộ gia đình. Mà hay ở chỗ, chàng không có nhu cầu quản lý tiền, nên dù là chủ cửa hàng, nhưng tiền lãi hàng tháng mẹ chàng đều cầm hết, và cấp lại cho chàng vài triệu đồng để ăn tiêu. Hồi trước yêu nhau, chàng vẫn thấm nhuần tư tưởng (và luôn mồm bảo với em rằng) ở với mẹ mẹ nuôi, sau này lấy vợ vợ nuôi, nên tiền chàng kiếm được sẽ đưa em cầm gửi mẹ hằng tháng thế nào thì hai vợ chồng bàn sau. Ấy thế mà mới tuần trước thôi, trong một lần đi chơi về, chàng (khi ấy đã ngà ngà say) thủ thỉ với em “Anh với mẹ bàn rồi, về sau cứ để mệ cầm tiền, mẹ lo hết ăn uống, phí sinh hoạt. Cháu cũng để bà nuôi. Vợ chồng mình nhàn tênh. Không phải lo lắng gì cả!”.
Biết chàng say nên em đã rất kiềm chế không làm ầm lên ngay lúc ấy. Em không bực chuyện chàng quyết định ai sẽ là người tay hòm chìa khóa, mà em khó chịu với thái độ không nhất quán, tiền hậu bất nhất của chàng. Bà nuôi cháu hết kiểu gì nhỉ? Em cứ nghĩ mãi vì câu nói đấy. Chả nhẽ sau này muốn mua sữa mua bỉm cho con cũng phải ngửa tay xin tiền bà nội. Bà lỡ đi chơi xa, ở nhà bố mẹ muốn mua cho con bộ quần áo cũng phải chờ bà về xuất kho rồi mới được sắm về? Hờ hờ, nếu thế thì em xin mạnh dạn không cưới nữa cho đỡ mệt đầu! Mà không phải mình em bị rơi vào tình cảnh này đâu nhé. Chồng chị bạn thân của em cũng na ná như thế này, tức là lương hằng tháng công ty trả vào tài khoản ngân hàng, và thẻ ATM thì mẹ chồng giữ. Chồng khoe có vài sổ tiết kiệm cả chục tỉ đứng tên chồng, nhưng sổ lại nằm yên trong tủ của… mẹ chồng! Sau khi tham khảo ý kiến bạn bè, em quyết định nói chuyện thẳng thắn và trình bày rõ ràng quan điểm của em. Sau một tuần suy nghĩ, chàng cũng đã đi đến quyết định. Nói thực là em cũng không quan tâm lắm đến quyết định của chàng đâu, vì chàng có nói một câu thế này “Em yên tâm và cho anh thời gian, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả”. Em tin chàng. Và thế là quá đủ.
Đòn cân não số 3: Khách đến chơi nhà 
Nhà người yêu em được cái ở trung tâm, rộng rãi thoải mái nên bạn bè chàng rất khoái đến tụ tập liên hoan. Mà tiết mục này thì em đã “may mắn” được thưởng thức vào Tết năm ngoái. Bốn ông con trai mà chiến hết hai chai rượu mạnh, rồi khề khà lôi nhau ra uống nước chè, vừa bàn thế sự vừa chơi tá lả, để mặc mẹ chàng và em dọn dẹp đến gần tiếng đồng hồ. Hôm trước đi chơi, chàng vô tình đề cập đến vấn đề này, vừa nhìn em vừa cười duyên “Sau này mình lấy nhau rồi, thỉnh thoảng anh rủ chúng nó đến ăn nhé!”. Em cũng cười lại tươi không kém “Thoải mái thôi anh, nhưng mà ăn xong thì anh rửa dọn nhé, em chỉ nấu nướng phục vụ được thôi! Chứ bọn anh nhậu khuya lắm, ai chờ mà dọn dẹp cho được”.
Chàng im lặng không nói gì. May quá, vì em chỉ sợ chàng lỡ miệng rằng “Thì sáng mai em dậy dọn cũng được mà!”. Chắc đánh nhau to luôn và gay quá! Cuối cùng, chàng tặc lưỡi và thủ thỉ “Thế thôi, anh chỉ rủ chúng nó đến tụ tập vào dịp Tết thôi, vợ chiều anh một ngày nhá!”. Em khấp khởi cười thầm trong bụng. Đúng là lạt mềm buộc chặt, chẳng phải lên gân cũng giải quyết được vấn đề!
Đấy, ai bảo cưới xin, hôn nhân là đơn giản, ra đây em đấm phát ngất luôn! Em mới lượn lờ vòng ngoài mà đã thấy đủ chuyện đau đầu rồi. Nhưng mà, đau đầu đến mấy cũng giải quyết được thôi, miễn là tình yêu và lòng tin dành cho nhau đủ lớn, để có thể thoải mái bày tỏ quan điểm và cùng nhau tìm cách vượt qua sóng gió. Mọi chuyện sẽ chỉ đi vào bế tắc, nếu như em nhất định im lặng, và chàng nhất định không chịu đổi thay. Thật là may, vì chúng em đều không làm như thế!
Giờ thì em chỉ còn mỗi một việc là chờ chàng cầu hôn nữa thôi.
Em sẽ gật đầu. Chắc chắn.
“Vì chúng mình cưới nhau được rồi, anh ạ!”.

Truyện một cô gái và 17 món quà

Khi nhiệt kế chỉ hơn 10 độ C thì việc đau khổ nhất của lũ học trò là bò dậy vào buổi sáng sớm. Sương vẫn còn vương trên lá và giăng giăng trong con mắt ngái ngủ của những kẻ dậy sớm bất đắc dĩ. Thật may hôm nay lại làChủ nhật, quả là thiên đường cho việc ngủ nướng. Huy nghĩ thầm và sung sướng rúc mặt vào trong chăn. Bỗng, cánh cửa bật mở, gió lạnh ùa vào.
- Miu, em không thể đi lại nhẹ nhàng hả? – Huy cáu nhặng lên.
- Nếu anh còn tiếp tục nằm một đống ở đó thì em sẽ còn cào cho anh một nhát đấy!
Ném cho ông anh cái Humburger nóng sực, nhỏ em tiếp tục cáu kỉnh.
- Huy, anh mà còn dồn hết mọi việc cho em thì em sẽ đình công đấy!!! Ngoài ra, em sẽ mách với chị Hân! Thế đấy!
Cánh cửa đóng sập lại trường mặt Huy một lần nữa.
Huy ngạc nhiên thật sự. Huy có khá nhiều bạn gái thân, nhưng sao con bé Miu này luôn nhận ra Hân đối với Huy có một ảnh hưởng đặc biệt nào đó. Cô bạn cùng khối với mái tóc ngắn khó bảo, gương mặt xanh xao ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chơi với Hân mới biết cô bé này không yếu đuối như những gì mà vẻ bên ngoài của cô tiết lộ.
truyen ngan, mot co gai va 17 mon quaTruyện ngắn hay: Một cô gái và 17 món quà
Không màu mè và cô độc nhưng Hân ít khi nói chuyện với người khác. Nếu không vì mấy cái đĩa Rock hiếm có của Huy thì chưa chắc Hân đã thèm nói chuyện với nó. Mấy cô nàng chuyên Anh luôn cởi mở và dễ nói chuyện, nhưng Hân thì khác, Huy nghĩ thầm. Thảng hoặc, giữa lúc đang nói chuyện, thấy Hân dường như quá im lặng, Huy cũng chợt ngừng lời, thì dường như cô bạn giật mình bởi sự im lặng, vội giục giã:
- Huy ơi, cậu nói nữa đi!
……
Tuy khác lớp, nhưng các buổi học đội tuyển của chuyên Lý và chuyên Anh hầu như trùng nhau nên Huy gặp Hân nhiều hơn. Nhờ thế hai đứa thường xuyên gặp nhau. Bọn nó học buổi sáng nên trưa thường ở lại trường ăn cơm để chiều học đội tuyển luôn cho tiện. Những buổi trưa ở lại, mặc kệ bọn bạn rủ rê, Huy thường đợi để đi ăn cùng với Hân. Câu chuyện của hai đứa xoay quanh chuyện học hành và những thứ cả hai đứa cùng mê như Rock, truyện tranh… Thêm nữa, Huy còn cực kì kinh ngạc khi biết Hân đọc rất nhiều. Nhiều sách và nhiều thể loại khác nhau. Như những cô cậu nhóc cùng tuổi, Hân cũng thích truyện tranh, nhưng ngoày ra cô nhỏ còn đọc tiểu thuyết dày cộp, trinh thám, sách khoa học và cả truyện kiếm hiệp nữa.
- Có vẻ hơi giống một món thập cẩm, tạp nham nhỉ! – Hân phì cười trước ánh mắt kinh ngạc của Huy.
- Tớ không ngờ cậu có thể đọc nhiều như thế, trong khi cậu nói là không đủ thời gian để ăn một cách ngon lành! – Huy chữa ngượng.
- Bất cứ khi nào thấy mình suy nghĩ lung tung thì tớ đọc, đọc bất cứ thừ gì tớ có thể vớ được.- Hân cười hì.
truyen ngan tinh yeu, mot co gai va 17 mon quaMột cô gái và 17 món quà - Truyện ngắn tình yêu hay
Truyện ngắn: Một cô gái và 17 món quà
Những khám phá bất ngờ về Hân như vậy không nhiều. Huy hay nói về gia đình nhiều hơn với hi vọng mong manh là một lúc nào đó Hân sẽ kể nhiều hơn về bản thân cô nhỏ, về những chuyện không ai ngoài Huy được biết. Nhưng không bao giờ Hân nói cả. Cô nhỏ chăm chú nghe Huy kể với ánh mắt say mê, đôi khi khiến Huy ngỡ ngàng. Tất cả chỉ là Huy than thở về chuyện “đau khổ” của nó. Nào là con nhóc Miu cứng đầu không chịu gọi Huy lấy một tiếng “anh”. Hay chuyện mẹ Huy đã chia đôi những công việc phụ nữ, một nửa giao cho con em, một nửa giao nó, đàn ông con trai trong nhà gánh vác.
- Cậu thử nghĩ mà xem, tớ sắp là thằng con trai 18 tuổi rồi mà ngày ngày vẫn thay phiên đi chợ nấu cơm, rửa bát, quét nhà. Mẹ tớ thật bất công. Mẹ luôn bênh Miu nhiều hơn. Con nhỏ có thể mặc sức quát măng tớ chỉ vì vài việc cỏn con mà tớ trót quên… Tớ ngán nó lắm rồi…
- Nào! Cậu ngừng được rồi đấy! Cậu ngốc thật! – Cô bé bỗng kêu lên giận dữ
Huy giật mình, nó nhìn sâu vào đôi mắt sáng, hấp háy sau cặp kính thường chăm chú nghe nó kể chuyện. Nó thảng thốt: “Có chuyện gì vậy?” Hân hít một hơi dài, thở hắt ra: “Xin lỗi, tớ nóng nảy quá!”
Truyện ngắn tình yêu, Một cô gái và 17 món quàTruyện ngắn tình yêu: Một cô gái và 17 món quà
Nhìn nó thật lâu, Hân nhún vai nói tiếp:
- Nghe này, Huy! Cậu sắp 18 thật, nhưng cậu ngốc như một thằng nhóc lên 8, cậu có biết cậu có tất cả những thứ mà mọi đứa trẻ cần có và thèm muốn. Thế mà cậu ngồi đây, ỉ eo, “tớ ngán lắm rồi”! – Nói xong, cô nhóc đứng lên, kiên quyết đòi trả tiền cho cả hai đứa, rồi bỏ đi.
Buổi trưa hôm ấy với Huy dài lạ lùng.
***
Linh, cô bạn thân hiếm hoi của Hân đã đồng ý nói chuyện với Huy. Lặng lẽ nhìn Linh thanh toán hết cốc kem này đến cốc kem khác, Huy hỏi vu vơ:
- Trời lạnh thế này mà cậu vẫn ăn kem được sao?
Linh đột ngột dừng lại, cười:
- Cậu biết không, cái Hân bảo trời càng lạnh ăn kem càng ngon. Vì ăn xong cậu mới thấy là cậu cần sự ấm áp đến thế nào. Hân thích nói chuyện với cậu, à không, nghe cậu kể chuyện thì đúng hơn. Con nhỏ nói được nghe một người hạnh phúc kể chuyện nó cũng thấy hạnh phúc lây! – Ly kem tan dần, giọng Linh ngày càng nhỏ đi.
Cô nhỏ ngước mắt lên nhìn nó, hỏi khẽ:
- Tính từ khi bắt đầu đi học, hiểu biết, nếu chỉ nhận vẻn vẹn hai món quà sinh nhật từ bố mẹ, cậu sẽ cảm thấy thế nào?
- Cực kì tồi tệ và bị bỏ rơi – Huy lo lắng trả lời. Nó hồi hộp hỏi tiếp: – Ý cậu là Hân…
truyen ngan, mot co gai va 17 mon quaMột cô gái và 17 món quà
Linh gật đầu
- Cái Hân sống với mẹ, thi thoảng bố có đến thăm. Và cả hai bác đều từ lâu rồi chưa từng nhớ sinh nhật của đứa con gái duy nhất. Nhưng Hân chẳn giận bố mẹ đâu. Nó vẫn nói lớn rồi còn sinh nhật gì nữa, nhưng Linh biết nó vẫn giữ hai món quà ấy kĩ lắm, nhưng báu vật vậy…
Cô bé Miu loay hoay chuẩn bị đi học, nó đang lo muộn học vì còn phải làm nhiệm vụ thay ông anh quý hoá. Hấp tấp lao xuống cầu thang, lao vào bếp, con nhóc đứng sững. Không tin nổi vào mắt mình nó hét lên: “Mẹ ơi, anh Huy… làm sao ý!” “Làm sao ý” tức là ông anh trai nó đang tráng trứng để nhồi vào bánh mỳ làm bữa sáng cho cả nhà.
Trời bắt đầu vào mùa xuân, thời tiết ấm lên rất nhiều. Mấy cây hoa sưa trổ bông trắng muốt, rụng lả tả khắp sân trường hệt như những bông tuyết ấm áp. Vài chú chim nhỏ hào hứng rời tổ, liệng cánh trên bầu trời xanh rộng. Bên dưới là một cô nhóc hai má nhoè nhoẹt nước mắt và một cậu nhóc đang thao thao bất tuyệt: “…Đây là quà sinh nhật tặng Hân năm 8 tuổi… đây là năm 15 tuổi, kia 16 và cái này là tròn 17 tuổi nhé”
Và bỗng, thằng nhóc ngập ngừng, đưa tay chỉ vào mình, cười ranh ma: “Liệu đây có thể là món quà thứ 18 không, Hân?” Cô nhỏ nhíu mày, cười hì hì rất dễ thương:”To quá, không mang về nhà được!”

Truyện ngắn vì em đã từng thuộc về anh

Nếu 1 ngày mình gặp mặt khi bước trên 1 con đường chỉ biết đi qua nhau mà không chào hỏi, không phải vì không muốn mà bởi vì không thể… Vì những kỉ niệm đẹp, những quá khứ buồn không thể quên…
Vì đã từng thuộc về nhau…
Nên đừng làm tổn thương nhau sau khi chia tay… Vì mình đã từng thuộc về nhau…
Nếu có thể xin hãy im lặng…
Nếu có thể xin hãy nhìn về con đường phía trước…
Đừng quay đầu lại…
Đừng hối tiếc điều gì!
truyen ngan, Truyện ngắn tình yêu, Vì em đã từng thuộc về anhTruyện ngắn tình yêu: Vì em đã từng thuộc về anh
Vì mình đã từng là của nhau…
Nếu có thể xin hãy hạnh phúc! Đừng buồn, đừng nhớ, đừng mong….
Nếu có thể hãy quên đi….
Cái gì đã qua hãy cứ để nó qua đi vì mình không còn khả năng giữ người đó ở bên cạnh, không thể mang lại hạnh phúc thì xin hãy để mọi chuyện là kỉ niệm, là quá khứ để khi nghĩ lại cảm nhận được niềm hạnh phúc khi đã từng yêu và được yêu…. Vì anh giống như cơn gió, em chỉ là ngọn cỏ bé nhỏ sao có thể giữ chân anh?
truyen ngan, Truyện ngắn hay nhất, Vì em đã từng thuộc về anhTruyện ngắn hay nhất: Vì em đã từng thuộc về anh
Truyen ngan: Vì em đã từng thuộc về anh tai chohoatuoi.vn
Có nhiều người đã từng yêu và được yêu không phải chỉ mỗi mình em…
Vì đã từng thuộc về nhau…
Nên sẽ cố gắng giấu đi cảm xúc trong lòng để rồi một ngày xa lắm nhìn lại sẽ cảm thấy nhẹ lòng…
Sẽ cảm thấy vui khi anh hạnh phúc bên người khác, không phải là em!
Có nhiều người đã từng yêu và được yêu không phải chỉ mỗi mình em….
Cũng có nhiều người đã đánh mất một nửa của mình, không phải chỉ mỗi mình em…
truyen ngan, Vì em đã từng thuộc về anhVì em đã từng thuộc về anh
Em vẫn sống tốt, vẫn cười mỗi ngày, vẫn ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống… Có chăng chỉ là thiếu 1 người bên cạnh, quan tâm và coi em là 1 người quan trọng….Có chăng chỉ là cảm giác cô đơn, chỉ là nỗi nhớ….
Nếu như anh đã tìm thấy 1 người bên cạnh, nếu như vị trí đã từng là của em trong lòng anh đã là của người khác thì em chúc anh hạnh phúc! Dù trong lòng em…
Cuối cùng hôm nay em đã hiểu, không còn trách móc, đau khổ hay buồn phiền…. Xin lỗi vì thời gian qua em chẳng hiểu anh dù chỉ 1 chút… Em chỉ biết nói em yêu anh mà không biết anh cần gì và muốn gì… Cuối cùng anh vẫn là anh…

Những mẫu sms chúc mừng sinh nhật đẹp nhất

Sinh nhật là dịp đặc biệt của mỗi người. Bạn sẽ làm gì để gửi đến những người thân của mình những lời chúc thật ý nghĩa?  
Giờ đây, không còn lo lắng vì đã có Bộ ứng dụng SMS Chúc mừng sinh nhật dành cho Mobile.
Những tin nhắn xếp hình ngộ nghĩnh kết hợp với những lời chúc ngọt ngào sẽ giúp bạn thể hiện được sự tinh tế, quan tâm, nhưng vẫn hóm hỉnh, hài hước với bố mẹ, anh/chị/em, bạn bè và đặc biệt là người ấy.
Chỉ với 1 vài thao tác đơn giản, bạn sẽ nhanh chóng sở hữu kho ứng dụng tuyệt vời SMS Chúc mừng sinh nhật lựa chọn tin nhắn muốn gửi và tạo bất ngờ cho những người thân yêu của bạn nhé!
Đặc biệt, bộ ứng dụng SMS Chúc mừng sinh nhật dùng được cho mọi dòng máy Java, Android, iOs và các nền tảng khác.
Dưới đây là một số hình ảnh demo, các bạn cùng ngó nào ^_^

 


Tải bằng cú pháp : TG 186463 gửi 6086

X Yahoo 107 phần mềm chat siêu rẻ siêu tiết kiệm cho điện thoại

X-Yahoo là ứng dụng không thể thiếu dành cho dế yêu của bạn. Liên tục đổi mới và cập nhật thêm nhiều tính năng hấp dẫn đã tạo nên sức hút riêng của X-Yahoo. Phiên bản X-Yahoo 1.0.7 cập nhật thêm nhiều tiện ích mới, tạo nên 1 thế giới thu nhỏ dành cho cộng đồng Mobile.
Dưới đây là một số cập nhật mới của X-Yahoo 1.0.7:
1. Chat-room
Với X-Yahoo 1.0.7, bạn có thể vào các phòng chat công cộng hoặc tự tạo các phòng chat của riêng mình, việc tạo phòng chat có thể kèm mật khẩu để mời những người bạn của mình vào Chat. Để hạn chế việc tạo phòng chat rác thì hệ thống sẽ tính phí trên mỗi lần tạo phòng chat và tồn tại trong 24 tiếng và mời tối đa 100 thành viên.
Bạn có thể đuổi các user ra khỏi phòng nếu bạn là chủ phòng nữa nhé ^^.
2. Thêm tính năng chia sẻ hình ảnh/video tại chức năng Media
Người dùng đã có thể chia sẻ ảnh/video thông qua X-Yahoo ngay trên điện thoại của mình.
Cách dùng:
- User tải ảnh/Video từ camera hoặc thẻ lên Trang cá nhân của mình.
- User có giới hạn dung lượng MB của album tùy theo Level của User. User có thể mua MB lớn hơn (thử nghiệm sẽ miễn phí)
- Bạn có thể comment, like ảnh/video như những mạng xã hội dùng trên PC khác.
3. Cải tiến chức năng Karaoke
Giờ đây, khi hát karaoke, bạn không cần phải lật từng trang sách để tìm kiếm mã bài hát nữa. Chỉ cần nhập tên, hoặc từ liên quan bạn sẽ có ngay kết quả mã bài hát mà không phải mất thời gian và chờ đợi.
Lưu ý: Có thể nhập tên, mã, hoặc tìm theo ký tự A,B,C..
4. Cập nhật thêm Kho truyện cười phong phú
Phiên bản X-Yahoo 1.0.7 đã cập nhật thêm kho truyện cười phong phú, đa dạng với  hệ thống đã cập nhật gần 20,000 truyện cười thuộc các thể loại:
- Cười dân gian
- Cười 18+
- Định nghĩa độc
- Cười gia đình
- Cười học đường
- Cười thơ ca
- Cười vòng quanh thế giới
- Cười VoVa
Đảm bảo sẽ mang đến cho người dùng những giây phút thật sảng khoái.
Nhanh tay cập nhật X-Yahoo 1.0.7 để thử nghiệm nhé!


Tải bằng cú pháp

Soạn: TG 41240 gửi 6086 
 

Thời gian sẽ trả lời tất cả

Quá khứ khép lại, rồi tương lai sẽ mở ra…
Anh đã từng nói sẽ luôn đợi em phía cuối con đường, nhưng sau một hôm trời mưa to gió lớn, những thân cây bị đốn ngã bên đường… anh không còn đứng đó. Anh ậm ừ nói… thời gian sẽ trả lời tất cả… và đúng là thời gian đã trả lời tất cả.
Anh nói hãy đợi anh và em đã nghe theo. Em đã đợi anh quay trở về như lời anh đã hứa nhưng đợi mãi, đợi hoài… chỉ mình em hy vọng. Anh đi mà không một lần ngoái lại nhìn phía sau, không thấy cái nhìn em khắc khoải khi dõi theo anh khuất bóng cuối nẻo đường dài… Anh đi rồi con phố cũng buồn tênh, những buổi chiều lang thang, một mình bất chợt em nghe lòng mình trở gió… Và em biết rồi thời gian đã trả lời tất cả.
Truyện ngắn: thời gian sẽ trả lời tất cả
Anh cứ hứa, hứa thật nhiều nhưng lại làm chẳng được bao nhiêu. Những gì em chờ đợi ở nơi anh đều tan đi như bong bóng xà phòng, song em lại vẫn tin, vẫn mong những lời anh nói là sự thật, em quá ngốc nghếch để nhận ra rằng anh đã thay đổi, không còn là anh của những ngày đầu hai đứa mình gặp gỡ… Thời gian đã làm em nhận ra điều ấy dẫu rằng quá muộn…
Thời gian trôi qua… Anh không một lần quay trở lại, không một lời giải thích… Em hiểu rằng em đã tan biến trong anh… Em học thay đổi, em dường như đã trở thành một người khác, không giận hờn, không oán trách, không hy vọng và không phấp phỏng lo âu. Những vết thương ngày xưa giờ đây đã liền sẹo. Em đi về phía không anh mà nghe lòng thôi bão tố.
Rồi một ngày bất chợt gặp lại anh… Em bình thản đốt ánh nhìn anh thảng thốt. Anh bất ngờ khi em không còn khóc cũng không buồn, không vui. Anh xin em thêm một lần rộng lượng, bao dung để anh có thể quay về thực hiện lời hứa năm nào. Em chợt cười… bỗng thấy mình vô cảm… và thời gian đã trả lời tất cả.
Em không mong những cơn sóng lòng ào ạt vỗ mỗi khi anh vô tình lướt qua, em không còn có thể mở lòng mình để đón nhận lại anh. Đơn giản thôi… em đã hết yêu rồi. Những cảm giác yêu thương, chờ đợi đã qua đi, em bản lĩnh hơn khi gặp anh và em sẽ không đi vào vết xe đổ ngày nào… vì thời gian đã trả lời tất cả.
Đừng tìm em nữa, em đã tha chứ cho anh rồi… Trái tim em không còn có chỗ cho anh, bởi thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương… Em đã khép cánh cửa quá khứ và tương lai sẽ mở ra.
Em bây giờ đâu phải của ngày xưa… em sẽ chỉ nhìn thẳng, bước tiếp và không ngoái đầu nhìn lại.

Giọt máu tình yêu

Cô gửi cho anh một tin nhắn: Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ? Anh trả lời: Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng người con trai yêu một người con gái một cách chân chính sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế. Cô trả lời: Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không, anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái.
Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trảlời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia: Không! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt.
Trời có lúc không thuận theo lòng người
Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn: Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi. Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa.
Anh nói với cô: Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Xong rồi anh làm điệu bộ tinh nghịch. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn anh dường như làm việc vất vả nên sức khỏe có phần giảm sút. Thời gian sau, anh ổn định được công tác, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp.
Cô thích xem tivi, bản tin trên tivi nhiều năm trước từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai, vài ngày sau, mọi người cuối cùng cũng dọn được đống đất đá cứu hai mẹ con, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khóe miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới .
Cô hỏi anh: nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không? Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : Em chưa già mà đã có cái ý nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe dọa, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ.
Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ. Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân.
Chớp mắt nữa thôi, chiếc xe sẽ tông vào cô. "Ầm", tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm văng cách xa hai mét, máu lênh láng trên đường. "Không! không phải", tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt như thế người bình thường sao có thể thể kịp phản ứng, anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu.
Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, trên người anh toàn là máu, cô hét to gọi tên anh, mọi người xung quanh nói không thể làm gì được nữa rồi, họ đã thử nhưng anh không còn thở nữa. Cô không tin, tiếp tục gọi tên anh, điều kỳ diệu sảy ra khi đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn nhắm mắt. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đớn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự, rồi mới yên tâm ra đi. Đó là ngày mưa nhiều, bên ngoài tràn ngập hơi ẩm, nước mưa kết thành một đám sương mù dày đặc đất trời.
Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều kỳ lạ là từ trước tới nay điều này cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người, và hiểu ra tại sao sức khỏe anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy. Cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô hiểu ra rằng anh đã dùng máu để đổi lấy tiền mua cho cô những đồ ăn cô thích.
Trong lúc tiếp tục thu xếp kỷ vật cô phát hiện ra một mẩu báo, phát hiện bất ngờ này lập tức làm cô kinh ngạc, Người mẹ vĩ đại chính là mẹ của anh, đứa trẻ may mắn giành lại được cuộc sống chính là anh. Nhưng anh đã đem cái may mắn ấy cho cô. Cô nước mắt dàn dụa....
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Anh từng nói khuôn mặt em đẹp nhất trên đời
Sao anh nỡ để em cô đơn trong héo hắt mà không nhìn em đến một lần
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Anh nói rằng đem em đi du ngoạn một vòng quanh quả đất
Lời anh hứa vẫn chưa kịp làm, hay đổi thành yêu em một vạn năm đi?
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Anh nói rằng mãi mãi không bao giờ để em đau khổ
Anh đi rồi còn mình em trong thành phố hoang tàn.
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Anh nói rằng chiều chuộng em, em đau, em cười, em hôn, em yêu, yêu em vô hạn
Anh có phải đã bị câu nói đẹp đẽ của thiên đường phồn hoa kia lừa dối
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Em đã bởi người thương mà tiều tụy mất đi tiếng nói
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Em đã đợi anh đến quên cả thứ gọi là giấc ngủ
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Em nước mắt nhạt nhòa vì anh không trả lời tin em
Anh thân yêu sao anh không ở bên em
Em đã mặc chiếc váy cưới màu trắng đợi anh đến dắt tay
Sưu tầm

Truyện ngắn món quà tình yêu

Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn,chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm “Jim”, James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.


Truyện ngắn tình yêu: Món quà tình yêu
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
TRUYEN NGAN, truyen ngan hay nhat, mon qua tinh yeuTruyện ngắn hay nhất – Món quà Tình yêu
Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu “Madame Eloise”. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ “Eloise” nào cả.
Della cất tiếng hỏi: “Bà mua tóc tôi không?”
“Tôi chuyên mua tóc mà”, bà ta đáp và bảo: “hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi”
Suối tóc nâu đẹp tuyệt vời buông xuống.
“Hai mươi đồng” bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
“Hãy cắt nhanh đi! Và đưa tiền cho tôi” Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
Truyện ngắn: Món quà tình yêu
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: “Mình có thể làm gì với nó đây?”. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. “Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!” Cô tự nhủ “Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?”

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: “Đừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói “giáng sinh vui vẻ”, em có một món quà rất hay cho anh này!”
“Em đã cắt mất tóc rồi à?” Jim hỏi
“Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà!” Della nói.
Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: “Em nói là em đã bán tóc à?”
“Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?”
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: “Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.”

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc,những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. “Tóc em sẽ chóng dài ra thôi, Jim”, nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
“Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này.”
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: “Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu”
Đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Chỉ còn lại giọt nước...



 


Suốt quãng ngày bên nhau, Miên đã không bao giờ nói với anh về thứ linh cảm dâng lên trong cô như từng đợt sóng. Linh cảm rằng người đàn ông này sẽ làm mình đau, sẽ thương yêu mà lỡ dở. Đấy là lý do vì sao anh luôn thấy Miên buồn. Buồn như một mặc định. Ánh mắt như hút gió. Nụ cười như mưa rớt, nhất là khi đôi bàn tay bé nhỏ mỏng manh, run rẩy trong bàn tay anh ấm áp. Miên đếm từng ngày được ở bên nhau. Đặt tên cho từng kỉ niệm và vỗ về nỗi hoang mang cứ lấn lướt trong lòng. Đã có lần Miên hỏi anh:
-Chuyện chúng mình rồi sẽ đi đến đâu?
Anh đã không trả lời. Giống như cách anh luôn im lặng trước những thổn thức trong Miên. Anh bao bọc, che chở cho Miên như một người tình nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô. Anh chu toàn mọi việc của hôm nay nhưng anh chưa bao giờ nói về một ngày mai gần nhất. Anh cho Miên cái cảm giác bình yên ở phút giây này nhưng bất ổn là mãi mãi. Giá như có ai đó giúp Miên gọi được tên thứ tình cảm này, thì chắc Miên sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Miên đem câu chuyện của mình hỏi chị. Chị vừa cười vừa phơi tất cả vết thương của chị cho Miên thấy như muốn hỏi “Em sợ không?”. Miên lắc đầu rồi quay đi. Anh có khi nào để lại những vết thương như thế…

                                           * * *
Anh hỏi sao đến bây giờ Miên mới biết yêu? Câu hỏi này thuộc về số phận. Số phận bắt ta chờ đợi rất lâu chỉ để gặp một người, mà sự gặp gỡ ấy đôi khi không mang tên hạnh phúc. Ta vẫn phải đón nhận như một món quà mà cuộc sống ban tặng để tìm thấy những trải nghiệm. Anh có lẽ là người hiểu điều đó hơn Miên. Sao còn hỏi? Chẳng phải số phận đang bắt anh chờ đợi trong nuối tiếc hình bóng một người con gái. Miên đọc được điều đó trong ánh mắt của anh mỗi khi nhìn mưa giăng giăng ngoài phố nhỏ. Anh từng bảo “cô ấy có đôi vai rất gầy”. Tim Miên cũng rất gầy, anh có thấy?
Chiều nay lúc qua shop đồ lưu niệm cùng nhỏ bạn. Miên định mua một cặp móc chìa khóa đôi, một bộ đồ đôi hình hai nửa trái tim ghép lại. Nhưng nghĩ thế nào lại thôi vì Miên sợ nhỡ đâu đến một lúc nào đó thứ gì rồi cũng chỉ còn một nửa. Những chênh vênh, chống chếnh ấy Miên biết lấy gì bù đắp? Miên thích cảm giác một mình bước thật chậm lên cầu thang khu tập thể xanh rêu, đến tầng năm thì rẽ trái, lướt qua cánh cửa thứ ba, nơi có một đứa trẻ luôn đứng trong cửa sắt nhìn ra ngoài vời vợi. Sau đó thì đến phòng anh. Bao giờ Miên cũng đứng yên lặng khá lâu, nghe tiếng anh ho khục khặc trong phòng, tiếng ly chén va vào nhau leng keng, tiếng xào nấu thức ăn rộn ràng cả một niềm mong ước. Giá mà những âm thanh ấy mãi mãi thuộc về thế giới riêng Miên, để vun vén cho thứ hạnh phúc từng mang tên “số phận”. Miên lặng nghe như muốn gói ghém, giấu kĩ vào một ngăn nhỏ trong tim. Bởi cô biết rằng ngay khi mở toang cánh cửa kia ra sẽ là anh hiển hiện với hai thế giới, hiện hữu mà xa xôi quá đỗi, giống như trò chơi bắt bóng…
Lần đầu tiên đến nhà anh, Miên tìm quanh quẩn mọi ngõ ngách xem có còn vướng víu gì hình bóng của người con gái cũ hay không? Dĩ nhiên là Miên đã tìm thấy quá nhiều thứ mà cô không muốn thấy. Anh không muốn che đậy, mọi thứ cứ bầy ra trước mắt Miên. Rằng thế giới của anh vốn vậy, Miên muốn bước vào thì hãy tôn trọng trật tự vốn có của nó, đừng tự ý xếp đặt mà có muốn xếp đặt chắc gì đã được. Căn phòng như tố cáo cô đang xâm chiếm thế giới của một người khác- người vô hình đã chếm lĩnh nơi này bằng kí ức nằm thẳm sâu trong trái tim anh.
Sau này mỗi khi đến phòng anh, Miên bắt đầu dè dặt tìm kiếm mọi nơi chỉ mong có một chút hình ảnh của mình nằm đâu đó nơi đây. Nhưng Miên chẳng tìm thấy gì ngoài khoảng trống ngày càng lớn trong tim. Thế giới của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi. Hoa vẫn nở, cây vẫn tươi xanh và những khung ảnh chưa bao giờ phủ bụi. Trên kệ đựng giày dép của anh có một đôi giày đỏ, cỡ giày rất vừa với chân Miên, đã mấy lần Miên lén ướm chân mà tiếc nuối. Giày đẹp sao không dành cho Miên? Thế mới biết đâu phải cứ cái gì vừa vặn với mình là dành cho mình. Hãy quên ngay cái ý nghĩ chiếm hữu ấy đi. Nhưng làm sao mà bảo bản thân đứng trước một người mình yêu để nói rằng “chúng ta sẽ kết thúc ở đây”? Miên thực sự không làm được.
Càng ngày anh càng trở lên ít nói. Hình ảnh gắn với anh là những giờ ngồi cặm cụi làm việc bên máy vi tính. Kể cả vào những ngày cuối tuần  Miên ghé thăm, anh bắt đầu bỏ mặc Miên ngồi giữa một thế giới chẳng có gì là gần gũi. Miên thường ngồi bó gối trên giường, lưng tựa vào tường và chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lắng nghe tiếng bàn phím kêu rời rạc. Vào mùa đông, Miên cứ ngồi lặng yên như bất động. Cô rất ngại đổi tư thế vì sợ những hơi ấm sẽ rời xa cơ thể mình, vì sợ cái lạnh lẽo của những cơn gió luồn vào từng kẽ tay, chân tóc. Đã có lúc Miên nghĩ rất có thể cô sẽ bị đóng băng rồi bốc hơi biến mất. Anh sẽ vẫn ngồi quay lưng lại phía Miên mà không cảm thấy cái luồng khí lạnh đang dần tan biến phía sau mình. Biết đâu khi anh quay lại thì Miên chỉ còn lại một giọt nước nhỏ ở chỗ cô ngồi. Cái giả thiết ấy dĩ nhiên anh chẳng hề bận tâm. Anh hướng ánh nhìn xuống đường phía cổng vào khu chung cư. Như là đang chờ đợi…
Miên nghe thấy tiếng đàn hát của ông già ăn xin ngồi dưới gốc bàng cổng chợ. Bây giờ tiếng hát đã ngưng, chỉ còn tiếng đàn nhị cứa vào gió thành từng đoạn nhỏ nghe nỉ non ai oán. Mỗi vết cứa Miên lại thấy tim mình nhói lên, gió lại luồn qua từng kẽ tay, chân tóc. Không còn nghe thấy tiếng bàn phím lộc cộc, Miên chỉ thấy hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt từ phía anh ngồi. Hay là anh  đã bốc hơi, trong tư thế ấy? Miên vẫn không ngoảnh lại, chỉ cất tiếng hỏi:
-Anh đang làm gì vậy?
-Anh đang đọc một bài báo rất hay. Nó nói về sự cô đơn. Rằng nỗi sợ hãi trong cô đơn rất gần với nỗi sợ hãi về sự chết.
-Vậy bài viết có nói con người ta có thể đột nhiên biến mất chỉ vì sự hiện hữu của mình không được người khác biết đến hay không?
Anh không trả lời. Hoặc là tiếng anh nói bé quá lẫn vào tiếng bát đĩa vỡ ở căn phòng kế bên. Tiếng loảng xoảng buông thõng vào không trung rồi im bặt. Đứa trẻ phòng bên rất nghịch, nó thường bị nhốt trong nhà vào buổi chiều. Khu tập thể cũ quá, những ô cửa sổ lại quá lớn nên các phòng thường nghe thấy tiếng đổ vỡ của nhau. Miên có thể làm bạn với đứa trẻ phòng bên, đứng bên ngoài và nói chuyện với nó qua cánh cửa sắt luôn khóa kín. Miên nghĩ vậy nhưng vẫn ngồi bất động, tựa cằm vào hai đầu gối và nhìn một con nhện đang cặm cụi giăng tơ bên cửa sổ…

                                    * * *
Chị gái Miên không lấy chồng, rong ruổi với những chuyến đi dài và những cuộc vui ngắn ngủi. Hình như chị đang cố muốn quên hẳn cái cuộc tình sâu sắc dài bằng cả một phần đời mà cuối cùng vẫn kẻ ở người đi. Đã có lần Miên hỏi:
-Chị không chờ người xưa nữa sao?
Chị cười bảo:
-Để làm gì? Để rồi cũng hóa đá vọng phu như mẹ ư? Hạnh phúc là phù du, mấy ai nắm trong tay được cả đời đâu mà tiếc.
Chị đi công tác nửa năm, vác về cái bụng chửa lùm lùm, miệng cười như hoa cúc dại. Không ai biết cha của đứa trẻ là ai, Miên cũng không bao giờ hỏi chị. Chỉ thấy chị ít đi hẳn, đến lúc sinh con chắc là chị thôi không còn trốn phố. Miên ngó chừng những vết thương lòng chị đã khô, hoặc là chị quẳng nó vào mảnh sân kí ức lâu rồi mà không thèm nhặt lại. Chị như một vạt nắng trong ngôi nhà quá nhiều tiếng thở dài. Thiên hạ nói ra nói vào chị bỏ ngoài tai, mẹ cũng không nói gì. Hình như nắng cũng làm lòng mẹ ấm dần…
Nhà có ba người toàn là đàn bà. Còn một người nữa đáng ra sẽ là trụ cột gia đình Miên, nhưng bố lại đi làm nóc nhà che mưa che nắng cho người khác. Nhà Miên ở cuối phố, nhà bố ở đầu phố, chung nhau một cái siêu thị nhỏ, một cái chợ lớn, một hiệu thuốc nhỏ và vài ba quán tạp hóa lề đường. Thế nên thi thoảng người vẫn chạm mặt người. Chị ốm, Miên đi chợ mua đồ nấu cháo cho chị thì gặp bố đi chợ mua đồ ăn sáng cho vợ bé con thơ. Cuối tuần Miên đang xách kễ mễ đồ trong siêu thị va phải bố đang dắt thằng nhỏ  vào quầy kem. Nửa đêm mẹ ốm, chị đi công tác xa, trời mưa tầm tã Miên đội mưa đi mua thuốc cho mẹ nhìn thấy đèn nhà bố vẫn sáng mà nước mắt chảy ròng ròng. Đã mấy lần Miên giục mẹ bán quách ngôi nhà rồi chuyển đến một nơi thật xa nhưng mẹ không đi. Mẹ cứ sống ở đó cho gió thổi ngang lòng tái tê suốt năm dài tháng rộng. Riêng chị thì chẳng bao giờ nhắc đến bố. Thiên hạ có lỡ miệng hỏi bố chị đâu? Vui thì chị bảo chị sinh ra từ hòn đá thì làm gì có bố, không vui thì chị cười bảo bố chết lâu rồi. Chỉ có Miên là biết, hồi bố mới bỏ mấy mẹ con, hồi hai chị em còn nhỏ, tối nào chị cũng len lén ra ban công đứng nhìn về đầu phố…
Lúc nhỏ Miên hay theo mẹ đi lễ, thường là ngồi thu lu một góc ngước nhìn mẹ khấn vái, khóc lóc trong hương khói. Mẹ đi rất nhiều nơi, xem rất nhiều thầy, đến đâu mẹ cũng làm lễ xin thần linh cho bố biết đường tìm về với mấy mẹ con. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mẹ, người thương hại, người cười cợt. Có lần vì không chịu được những ánh mắt người dưng đó mà Miên bảo mẹ thôi đừng đi cúng lễ nữa, đường có từ đầu phố đến cuối phố chứ xa xôi gì đâu mà sợ bố lạc đường. Mẹ nghe Miên nói chỉ khóc, từ đấy mẹ thôi không còn đi nữa…
Mẹ bắt đầu hay khép cửa ngồi thiền trong phòng. Đêm tối tĩnh lặng, mẹ ngồi trong căn phòng leo lét ánh nến. Miên cảm tưởng như mẹ đang bay lên, buông bỏ mọi phiền não, không còn nhọc nhằn về thể xác, không nghe thấy những chuyện bên ngoài. Miên ngửi thấy hương thơm trong căn phòng tỏa ra qua khe cửa, mùi hương thanh lọc tâm hồn mẹ thanh tịnh. Trong phút chốc Miên thấy như cái dáng ngồi kia chỉ còn là thể xác trần tục, mẹ đã bay theo mùi hương về một miền tươi đẹp khác. Mỗi đêm, mẹ đều biến mất…

                                             * * *
Người yêu cũ của anh mất vì một trận sụt lở đất ở Lào Cai trong đợt đi công tác các tỉnh miền núi dài ngày. Hôm nhận được tin dữ ấy anh vẫn ngồi im bên cửa sổ. Bình thản hay giông gió trong lòng anh thì Miên không biết. Chỉ biết rằng khi Miên mở cửa bước vào thì thấy anh chỉ còn là một chiếc bóng, hiện hữu đấy mà như ảo ảnh, hư vô. Miên lại ngồi bó gối trên giường, mường tượng lại cảnh đứa trẻ nhà bên vừa cười với cô qua ô cửa sắt rồi chậm chậm mất hút trong ngôi nhà toàn bóng tối. Bây giờ chỉ còn tiếng đàn nhị mải miết khứa vào không trung vỡ vụn. Tiếng đàn của ông cụ ăn xin  dưới chợ làm Miên nhớ chị vào những mùa mưa xưa cũ. Chị cũng phơi những vết thương lòng bằng tiếng đàn sầu da diết. Giờ cây đàn của chị bụi phủ đầy, chị cất nó vào một góc nhà kho và chẳng bận tâm đoái hoài gì đến nó. Bởi chị đã có những tiếng lòng vui, hoa nở rực rỡ những bước chân chị đi, mái hiên lòng chị giờ tràn ngập nắng.
Ở đây lạnh quá, cái lạnh khiến khớp xương Miên nhức buốt. Miên muốn đứng dậy để bước về phía mái hiên của chị. Miên nghe thấy tiếng cười chị lanh lảnh, đúng lúc Miên định đứng dậy thì tiếng cười ấy cũng mất hút trên những bậc cầu thang vàng sắc nắng. Kì thực là Miên vẫn ngồi đây. Bất động. Gió lạnh quá, Miên đã cố co quắp lấy cơ thể mình nhưng chẳng ăn nhằm gì so với hơi lạnh đang ngùn ngụt bốc lên ở phía anh. Anh đang bốc hơi. Miên nghĩ lần này thì chắc chắn. Miên muốn ngoảnh lại phía anh, muốn gọi anh một tiếng. Muốn được nghe tiếng bàn phím lạch cạch. Nhưng cơ thể Miên hình như đã đóng băng rồi. Băng đóng đến chân, đến bụng, đến ngực và dần dần đóng đến tim. Tiếng đàn vừa vút cao như tiếng roi ngựa quất vào dặm trường hun hút rồi bất chợt ngừng.
…Và khi anh quay lại thì chỗ Miên ngồi chỉ còn lại một giọt nước.

Vũ Thị Huyền Trang